5. Những đóng góp của luận án
3.5.2. Tôn trọng và thân thiện về văn hoá, xã hội
Triều Nguyễn tôn trọng văn hoá di dân. Nhà nước không hề có sự cấm đoán hay áp chế về văn hoá. Mọi phong tục, tập quán, tín ngưỡng của người Thanh đều
được tôn trọng. Hệ quả của chính sách này là một không gian văn hoá Trung Hoa dần dần hình thành trong các khu phố người Hoa ở khắp các vùng đất nước.
Ở Gia Định, nơi người Hoa và Minh Hương sống tập trung khá đông, chợ Sài Gòn hay Chợ Lớn đã hình thành và trở thành một trung tâm thương mại lớn nhất nước có đặc trưng mang đậm văn hoá Trung Hoa. Hình ảnh chợ Sài Gòn thời đó (nay là Chợ Lớn) được sách vở triều Nguyễn ghi cụ thể trong Gia Định Thành Thông Chí của Trịnh Hoài Đức và trong bộ Đại Nam Nhất Thống Chí của cơ quan Quốc Sử Quán v. Chợ Sài Gòn được Trịnh Hoài Đức miêu tả như sau:
"Phố Sài Gòn. Ở phía nam trấn thự, cách 12 dặm ở vào đường tả hữu đường cái quan, ấy là đường phố lớn, thẳng suốt ba phố đến tận bến sông, ngang ở giữa có một đường dưới ven sông, một đường đều cùng xâu suốt nhau như hình chữ điền, mái nhà liền nhau, góc nhà cụng nhau, người Kinh, người Trung Quốc ở lẫn với nhau, dài độ 3 dặm, buôn bán các thứ gấm đoạn đồ sứ, các thứ giấy, các thứ châu báu. Hàng sách, hiệu thuốc, phố che, hàng miến, bến sông phía nam, phía bắc không thứ gì không có. Đầu bắc đường lớn có miếu Quan Công của hàng phố và ba hội quán Phúc Châu, Quảng Đông, Triều Châu, chia ở tả hữu. Phía Tây đường lớn giữa có miếu Thiên Hậu, hơi về phía tây có hội quán Ôn Lăng. Phía tây đầu nam đường lớn có hội quán Chương Châu. Những buổi sáng đẹp đêm tốt, tam nguyên, sóc vọng, thì treo bày đua khéo khoe đẹp, như cây lửa cầu sao, thành gấm hội ngọc, trống kèn huyên náo, trai gái thành đàn, là một chợ phố đông đúc náo nhiệt. .." [77, tr.187]. Đại Nam Nhất Thống Chí còn ghi chép thêm về đền thờ Trần Thượng Xuyên ở khu vực Chợ Lớn với lưu ý là "các đời Minh Mệnh, Thiệu Trị đều phong tặng làm Thượng đẳng thần, nay xã dân phụng thờ, đèn hương không từng gián đoạn" [85, 5, tr.235].
Ở tỉnh Hà Tiên, các ghi chép trong Đại Nam Nhất Thống Chí cũng ghi chép về công đường Hà Tiên cũ nhưng đưa vào mục cổ tích và ghi thêm về đền Quan Công: "ở xã Mỹ Đức huyện Hà Châu, nguyên trước do người Minh Hương dựng sau bị quân Xiêm la đốt cháy, năm Minh Mệnh thứ 15, dân xã dựng tạm ngôi đền bằng tranh, năm Thiệu Trị thứ 2 lợp ngói, nhân dân cầu đảo thường được linh
ứng..." [85, 5, tr.29]. Đền Mạc công Tam vị: "ở xã Mỹ Đức huyện Hà Châu, thờ ba vị là Vũ Nghi công Mạc Cửu, Quốc lão Mạc Thiên Tứ và Chính lý hầu Mạc Tử Sanh. Do người cháu là Mạc Công Du dựng" [85, 5, tr.29]. Sách cũng ghi chép về ngôi đền Thiên Hậu mới lập ở Hòn Khoai.
Ở tỉnh Biên Hoà Đại Nam Nhất Thống Chí cũng nhắc lại cổ tích Đại Phố Châu và các Hội quán Quảng Đông và Phúc Châu ở cù lao Phố nhưng ghi rõ nay không còn do bị lửa binh tàn phá. Duy đền thờ Quan Công được ghi chép cụ thể là đền thờ này vẫn còn và do " người Thanh và người Minh Hương trong tỉnh đèn hương thờ tự; miếu mạo vẫn như cũ" [85, 05, tr.76].
Ở các địa phương khác thuộc Bắc Kỳ, Trung Kỳ, Đại Nam Nhất Thống Chí đã có những ghi chép tương tự về các thiết chế văn hoá, tín ngưỡng liên quan đến người Hoa như ở Hà Nội, các phố Hà Khẩu, "nhà buôn nước ta cùng người Thanh ở lẫn lộn, bày hàng bán các thứ như sách vở, hoá vật, dược liệu phương Bắc, có tên nữa là Hàng Đào", phố Việt Đông, nơi ở tập trung của người Minh Hương, phố Phúc Kiến bán đồ đồng, phố Thanh Hà với những người Thanh chuyên mở hàng ăn uống...[85, 03, tr.198]. Ở Quảng Nam với chợ Hội An vẫn còn khá sầm uất ở phía đông huyện Diên Phước, phía nam liền sông Cái, trên bờ hai bên phố ngói liên tiếp liền hai dặm, bến sông thuyền ghe tấp nập đi lại như mắc cửi; có nhiều khác buôn người Thanh trú ngụ, có 4 bang là Quảng Đông, Triều Châu, Phúc Kiến và Hải Nam, "buôn bán hàng hoá phương Bắc, có đình chợ và hội quán, buôn bán tấp nập, làm nơi đô hội lớn xưa nay..." [85, 02, tr.376]. Đền Thiên Phi ở xã Minh Hương, phố Hội An huyện Diên Phước, hương khói sầm uất, năm Minh Mạng thứ 6 xa giá đến Quảng Nam đi qua đền thưởng 100 lạng bạc; Đền Quan Công cũng ở phố Hội An, được vua ban cho 300 lạng bạc cũng trong năm Minh Mệnh thứ 6 khi xa giá đi qua đền [85, 02, tr.385]. Ở Hưng Yên với cung cũ Hiến Nam và đền thờ Dương Quý Phi nhà Tống ở thôn Hương Dương huyện Kim Động (nguyên trước là thôn Hoa Dương, Hoa là Trung Hoa, Dương là họ Dương của Quý phi nhà Tống), nơi người Hoa tập trung sinh sống khá đông. [85, 3, tr.311]. Tỉnh Nam Định với 2 đền Quan Thánh, một ở cửa Nam tỉnh thành, xây dựng từ năm Thiệu
Trị thứ 2; một ở phía đông tỉnh thành do xã Minh Hương phụng thờ và đền Thiên Hậu ở phía đông tỉnh thành cũng do xã Minh Hương thờ [85, 3, tr.352]. Tỉnh Bình Thuận với đền Thiên Hậu "ở ngoài quách của tỉnh thành, trước mặt nhìn ra sông, phía bắc sông có gò cát đổ; do người Thanh dựng để thờ thần Thiên Hậu [85, 03, tr.151] và đền Quan Công ở huyện Tuy Lý. Sách ấy cũng ghi chép về phố An Thịnh, nơi người Thanh tụ họp buôn bán và đền Quan Công ở tỉnh Lạng Sơn, [85, 04, tr.391]; phố Thác Mang ở châu Vạn Ninh tỉnh Quảng Ninh là nơi " người nước Thanh tụ họp buôn bán, nhà ngói như bát úp, cũng là nơi phồn thịnh" [85, 04, tr.46]. Miếu Quan Công ở phố Minh Hương châu Thuỷ Vĩ và chợ Bảo Thắng cũng thuộc châu Thuỷ Vĩ, đối diện với Hà Khẩu Trung Quốc, thuộc tỉnh Hưng Hoá; đền Quan Công ở xã Ỉ La huyện Hàm Yên về phía nam tỉnh thành của tỉnh Tuyên Quang [85, 04, tr.357].
Một người Anh là George Finlayson, đến Gài Gòn vào khoảng năm 1822 đã ghi chép những hình ảnh khá đặc trưng của những dãy phố người Hoa ở đây trong tập "Chuyến công cán đến Xiêm và Huế trong năm 1821-1822" (The mission to Siam and Hué in the years 1821-2) như sau:
"Chúng tôi là những khách lạ, chỉ vừa có mặt ở thành phố này vài giờ;
nhưng trên khắp mọi ngã phố, đâu đâu chúng tôi cũng được những chủ nhân người Hoa giàu có mời vào nhà uống nước nghỉ ngơi... Trong số họ, chúng tôi thấy có ba anh em nhà nọ có lẽ đến đây định cư đã khá lâu. Họ ăn mặc theo lối người Hoa Nam Kỳ, vẻ ngoài trông có phần khác biệt với người dân bản xứ. Phong cách ứng xử của họ khá thu hút, cởi mở và lịch sự; nhà cửa của họ khang trang và xinh xắn.
Họ tiếp chúng tôi trong một phòng khách lớn với nhiều đồ đạc..." [128, tr.185].
Tất cả những tư liệu có được đã tạo ra một bức tranh về một không gian Trung Hoa trong những vùng người Hoa sinh sống:
- Người Thanh và người Minh Hương sống ổn định trong những khu vực cư trú, họ không bị một sức ép hay mối đe doạ nào từ chính quyền hay cộng đồng cư dân bản xứ. Họ sống tập trung thành những nhóm cộng đồng rải rác ở hầu hết các tỉnh, thường đông người hơn ở các trung tâm thương mại, các cửa khẩu và đầu
mối giao thông thuận tiện cho việc kinh doanh. Họ có vai trò nhất định trong sự hình thành các trung tâm và tụ điểm thương mại sầm uất. Gắn liền với họ còn là những khu phố người Hoa với những nét đặc trưng văn hoá có sự phân biệt nhất định với cư dân bản xứ.
- Phong tục, tập quán của họ được chính quyền công nhận và cho phép thực hiện trong mọi biểu hiện của cuộc sống sinh hoạt, từ trong ăn mặc đến trang trí nhà cửa, giao tiếp trong, ngoài cộng đồng.
- Các thiết chế văn hoá, tín ngưỡng của họ chẳng những không bị cấm đoán mà còn được sự quan tâm của nhà nước, được cả hoàng đế Minh Mạng ban tặng tiền vàng, ngày càng phát triển, xây dựng khang trang với quy mô ngày càng lớn hơn. Các thiết chế ấy thường là:
+ Miếu Quan Công, thờ Quan Vân Trường, hầu như nơi nào có người Hoa tụ cư là có miếu, ban đầu có thể chỉ là tranh nứa thô sơ nhưng dần dần đều là tường xây ngói lợp khang trang bề thế, dùng làm nơi thờ phượng nhưng cũng là địa điểm họp hội sinh hoạt văn hoá tinh thần của người Hoa.
+ Các Hội quán của các bang, hầu như có ở bất cứ nơi nào có người Hoa tụ cư, bao nhiêu bang thì có bao nhiêu hội quán và về cơ bản vẫn là 4 bang Quảng Đông, Phúc Kiến, Triều Châu và Hải Nam. Đây là nơi sinh hoạt hội họp của người trong bang, cũng là nơi bang trưởng làm việc, chủ trì giải quyết các công việc nội bộ, nơi giữ các giấy tờ lưu trữ và những tài sản công của bang. Tuy nhiên, có điều dễ nhận thấy là ở các điểm tụ cư của người Hoa ở Bắc kỳ và nhất là ở các vùng dọc theo biên giới Việt Trung hầu như không có sự hiện diện của loại thiết chế này.
+ Miếu Thiên Hậu, còn được gọi là chùa Bà, thờ Thiên Hậu Thánh Mẩu nguyên là cô gái làng chài ở Phúc Kiến, thời Tống, tên Lâm Mi Châu, tương truyền có nhiều phép thuật, thường cứu độ người đi biển gặp nạn. Miếu Thiên Hậu hiện diện ở hầu hết các điểm tụ cư của người Hoa ở Trung Kỳ và Nam Kỳ, nơi những di dân đến Việt Nam bằng đường biển và từ các vùng ven biển, nhưng hiếm thấy ở Bắc Kỳ.
+ Đền thờ các vị tiên hiền có công lao đối với cộng đồng, ở Gia Định thờ Trần Thượng Xuyên, ở Hà Tiên là cha con Mạc Cửu, ở Hội An là Thập Lão và Thất hiền. Ở Bắc Kỳ không có sự hiện diện những đền thờ dạng này nhưng lại có hai đền thờ nổi tiếng là đền thờ Sầm Nghi Đống ở Hà Nội và đền thờ Quý Phi triều Tống họ Dương ở Hưng Yên.
Với không khí sinh hoạt và những thiết chế văn hoá, tín ngưỡng đặc trưng như trên, những không gian Trung Hoa đó đã chứng minh cho một chính sách khá thân thiện và trân trọng về văn hoá và sinh hoạt xã hội của triều Nguyễn đối với di dân Trung Hoa trên đất Việt. Tuy phải trải qua nhiều thời điểm biến động do ảnh hưởng từ những trận thảo phạt của triều đình đối với những phần tử người Hoa ủng hộ cuộc nổi dậy của Lê Văn Khôi ở Nam Kỳ hay quấy phá theo kiểu thổ phỉ ở Bắc Kỳ, nhưng nội dung chính sách trân trọng và thân thiện đó của triều Nguyễn nhìn chung là nhất quán.