cỏi cụng việc chọc giận Thần Chết đú. Ai dỏm chắc là quả bom sẽ khụng nổ ngay bõy giờ, lỳc Phương định đang lỳi hỳi đào đào, bới bới ấy. Thế mà cụ vẫn khụng run tay, vẫn tiếp tục cỏi cụng việc đỏng sợ : ô tụi cẩn thận bỏ gúi thuốc mỡnh xuống cỏi lỗ đó
đào, chõm ngũi. Tụi khoả đất rồi chạy lại chỗ ẩn nấp của mỡnh : liệu mỡn cú nổ, bom cú nổ khụng ? Khụng thỡ làm cỏch nào để chõm mỡn lần thứ hai.. Nhưng quả bom nổ. Một thứ tiếng kỡ quỏi đến vỏng úc. Ngực tụi nhúi, mắt cay mói mới mở ra được. Mựi thuốc bom buồn nụn. Ba tiếng nổ nữa tiếp theo. Đất rơi lộp bộp, tan đi õm thanh trong những bụi cõy. Mảnh bom xộ khụng khớ, lao và rớt vụ hỡnh trờn đầu. Bốn quả bom đó nổ. Thắng rồi ! Nhưng một đồng đội đó bị bom vựi ! Mỏu tỳa ra từ cỏnh tay Nho, tỳa ra, ngấm vào đất. Da xanh, mắt nhắm nghiền, quần ỏo đầy bụi… ằ. Nhưng
khụng ai được khúc trong giờ phỳt rất cần sự cứng cỏi của mỗi người. Cỏi cụng việc khủng khiếp búp nghẹt trỏi tim ấy khụng chỉ đến một lần trong đời mà đến hàng
ngày : ô Quen rồi. Một ngày tụi phỏ bom đến năm lần. Ngày nào ớt : ba lần. Tụi cú
nghĩ đến cỏi chết. Nhưng một cỏi chết mờ nhạt, khụng cụ thể. ằ
Nhận xột đỏnh giỏ, bỡnh luận Cảm xỳc và suy nghĩ chõn thực của cụ đó truyền sang cho người đọc nỗi niềm đồng cảm yờu mến và sự kớnh phục. Một cụ nữ sinh nhỏ bộ, hồn nhiờn, giàu mơ mộng và nhạy cảm mà cũng thật anh hựng, thật xứng đỏng với những kỡ tớch khắc nghi trờn những tuyến đường TS bi trỏng. Một ngày trong những năm thỏng TS của cụ là như vậy. Những trang lịch sử TS khụng thể quờn ghi một ngày như thế. Một cụ gỏi như muụn ngàn cụ gỏi khỏc trờn tuyến đường Trường Sơn, đang hàng giờ dệt nờn những kỡ tớch cho Tổ quốc thõn thương: Những con đường bằng phẳng để cỏc chuyến xe vượt Trường Sơn tiến vào Nam . Phải là người trong cuộc, hiểu về cụng việc và hoàn cảnh của cỏc cụ gỏi trinh sỏt mặt đường mới cú thể miờu tả một cỏch sinh động và cụ thể đến thế. Cú được chứng kiến cảnh phỏ bom mới thấy hết được nỗi gian lao, vất vả và tinh thần dũng cảm của cỏc cụ. Dự chỉ là một đoạn văn ngắn miờu tả cảnh phỏ bom nhưng đó làm toỏt lờn vẽ đẹp của chủ nghĩa anh hựng cỏch mạng thế kỉ 20. Họ là những con người làm nờn lịch sử như nhà thơ Tố Hữu đó viết:
“Trường Sơn Đụng nắng Tõy mưa Ai chưa đến đú như chưa hiểu mỡnh”
Nhận xột : Cụng việc là thế nhưng Phương Định lại rất tự hào về mỡnh “Những người đẹp nhất, thụng minh nhất, can đảm và cao thượng nhất là những người mặc đồng phục và cú ngụi sao trờn mũ”.
* Luận điểm 3 Cụng việc bận rộn vất vả hiểm nguy là thế nhưng Phương Định
và cỏc đồng đội của mỡnh luụn sống yờu đời và lạc quan, đoàn kết gắn bú yờu thương nhau.