Những khám phá thú vò về thành phố Tôi là Tomi Happy – Hậu duệ thứ 18 của cụ Dế Mèn . Cái thú thích phiêu lưu của dòng họ nhà Dế chúng tôi bao đời vẫn cháy rực trong huyết quản của tôi. Hôm nay, tôi quyết đònh lên thành phố. Đây rồi ! thành phố với tên gọi đã làm cho tôi rất thích thú : “ Thành phố Sôi Động” - Woa ! Xe cộ ở đây khác với sức tưởng tượng của tôi. Nó đông và đi lại nhộn nhòp, ồn ào hơn. Tôi quyết đònh chọn cái cây xanh đằng kia để ăn trưa. Dù đã chuẩn bò tâm lý rất kó, dù đã biết được những đặc điểm cũng như con vật, con người ở nơi đây nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi mỗi khi tôi đònhbước ra đường. - Oái ! Sự việc gì đang xảy ra thế ? Vừa bước chân xuống đường thì tim tôi dường như vỡ ra khi hàng loạt các xe đủ các loại băng qua như muốn nuốt chửng tôi . Bỗng có người kéo tay tôi lại. - Bạn không sao chứ ? Tôi vội vàng trấn tónh lại, quay về phía người đã cứu tôi : - Ối ! D D e ế …Me…è…n . Bạn là người cùng dòng họ với tôi đây mà. Bạn tên gì vậy ? - À ! Tôi tên là Voliant. Thế còn bạn, bạn tên là gì vậy ? - Mình là Tomi Happy. Cậu đi đâu lên đây vậy ? Hay là nhà cậu ở đây ? - Sao lại ở dây ? Dòng họ chúng mình bao đời nay làm gì có sống ở thành phố ? - Ôi ! Mình quên khuấy đi mất . Thế bạn làm gì …. Tôi chưa kòp nói hết câu thì bỗng có một cơn gió to nổi lên . - Tomi đi theo tớ mau lên. Voliant kéo vội tay tôi chạy vào một tán cây gần đấy . - Bạn không sao chứ ? – Voliant vồn vã hỏi tôi . - Không ! Tớ không sao. Sao gió lại to như vậy nhỉ ? Ở quê mình gió to thì còn có cây to che chắn, còn ở nơi này thì không có gì cả. Sao người ta có thể sống được cơ chứ ? - Chuyện đo ùở đây bình thường thôi cậu ạ ! Họ có những ngôi nhà chọc trời kia che chở rồi còn gì ? - Cậu vẫn chưa nói cho tớ biết tại sao cậu lại có mặt ở đây ? - Sở dó tớ có mặt ở đây là vì bò họ bắt lên để đưa tớ vào trong kia kìa. – Vừa nói, Voliant vừa chỉ vào một quán ăn gần đấy. Nghe cậu ấy nói vậy , tôi bèn quay 180 0 về hướng ấy. Tôi bắt đầu run lên khi thấy mọi người trong nhà hàng đó đang thản nhiên ăn dòng họ của chúng tôi đủ các loại , nhìn thấy mà đau lòng. - Tớ xém chút là bò họ ăn thòt , rất may là tớ thoát được. Đang trò chuyện thì bỗng chúng tôi nghe có tiếng bì bõm đằng sau một ngôi nhà gần đó, nghe như tiếng kêu cứu của ai đó . Có ai không ? Giúp tôi với – Chuồn Chuồn Tương thều thào kêu cứu . Thật yếu đuối, nghe rõ cả hơi thở mong manh. - Ai đấy ? - Tôi, Chuồn Chuồn Tương đây ! – Chuồn Chuồn Tương vồn vã trả lời, đôi mắt rực sáng lên. Chúng tôi tiến lại gần, vớt nó lên và nó ngất lòm đi . * * * - Bạn Chuồn Chuồn Tương ơi, bạn tỉnh lại đi ! Chuồn Chuồn Tương mệt mỏi mở mắt , thấy mình đang nằm trên bãi cỏ thì ngạc nhiên lắm . Như sực nhớ ra sự việc, nó sung sướng đến trào nước mắt , rối rít cảm ơn : - Cảm ơn hai bạn đã cứu mình . - Có gì đâu, mà sao bạn lại bò rơi xuống nước thế ? – Tôi hỏi. - Trong một cuộc dạo chơi với các bạn , mình không để ý nên bò ngã xuống đây. - À ! Thì ra là thế . Mình xin tự giới thiệu, mình là Tomi Happy, còn người này là Voliant. Còn bạn ? - Mình là Roguish. Các cậu làm gì ở đây vậy ? - Chúng mình đang khám phá thành phố này bạn ạ ! - Cho mình cùng theo với được không ? - Tất nhiên là được rồi ! Thế rồi chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình. Còn rất nhiều chuyện mà tôi chưa được biết , hôm nay tôi đã mở rộng tầm nhìn. Thành phố ở đây rất “ SÔI ĐỘNG” như đúng với cái tên của nó. Sau cuộc hành trình, chúng tôi đã cùng nhau rời thành phố, ghé thăm rất nhiều nơi nữa nhưng ở đó hầu như không sôi đôïng như ở nơi đây. Hi vọng rằng, khi chúng tôi trở lại thì lúc đó nó sẽ khác so với lúc tôi ở đây , bạn nhỉ ! Nguyễn Thò Thanh Tùng Lớp 9A 4 , Trường Trung học cơ sở Bình Tân Huyện Tây Sơn – tỉnh Bình Đònh