1. Trang chủ
  2. » Thể loại khác

10494 - Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em - Royal Lam Lam - [truyenclub.com]

191 33 0

Đang tải... (xem toàn văn)

Tài liệu hạn chế xem trước, để xem đầy đủ mời bạn chọn Tải xuống

THÔNG TIN TÀI LIỆU

Thông tin cơ bản

Tiêu đề Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em
Định dạng
Số trang 191
Dung lượng 656,09 KB

Cấu trúc

  • Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em

    • 1. Chương 1

    • 2. Chương 2

    • 3. Chương 3

    • 4. Chương 4

    • 5. Chương 5

    • 6. Chương 6

    • 7. Chương 7

    • 8. Chương 8

    • 9. Chương 9 : Yêu ? Đâu Có Đơn Giản Như Vậy !

    • 10. Chương 10

    • 11. Chương 11

    • 12. Chương 12

    • 13. Chương 13

    • 14. Chương 14

    • 15. Chương 15

    • 16. Chương 16

    • 17. Chương 17 : Anh Và Em (1)

    • 18. Chương 18 : Anh Và Em (2)

    • 19. Chương 19 : Màn Đêm Khắc Hai Chữ Ngọt Ngào

    • 20. Chương 20 : Rốt Cuộc Trong Tim Anh Có Bao Nhiêu Người Phụ Nữ ?

    • 21. Chương 21 : Em Không Dám Yêu Anh

    • 22. Chương 22 : Hãy Để Em Có Thể Một Lần Bảo Vệ Anh

    • 23. Chương 23 : Biến Cố Lớn (1)

    • 24. Chương 24 : Biến Cố Lớn (2)

    • 25. Chương 25 : Biến Cố Lớn (3)

    • 26. Chương 26 : Biến Cố Lớn (4)

    • 27. Chương 27

    • 28. Chương 28

    • 29. Chương 29

    • 30. Chương 30

    • 31. Chương 31

    • 32. Chương 32

    • 33. Chương Ngoại Truyện 1 : Một Ngày Hạnh Phúc (1)

    • 34. Chương 33

    • 35. Chương 34 (h)

    • 36. Chương 35

    • 37. Chương 36

    • 38. Chương 37

    • 39. Chương 38

    • 40. Chương 39

    • 41. Chương 40

    • 42. Chương 41

    • 43. Chương 42

    • 44. Chương 43

    • 45. Chương 44

    • 46. Chương 45

    • 47. Chương 46

    • 48. Chương 47

    • 49. Chương 48

    • 50. Chương 49 + 50

Nội dung

Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em Contents Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em 2 1 Chương 1 2 2 Chương 2 5 3 Chương 3 8 4 Chương 4 11 5 Chương 5 15 6 Chương 6 18 7 Chương 7 21 8 Chươn[.]

Chương 2

Tạ Phong bước ra khỏi khách sạn, trên mặt không một chút biểu cảm.

Đồng Văn cúi đầu, thể hiện rõ ràng ý kiến của mình Hôm nay, sếp của hắn lại "xử lý" thêm một con mồi nữa, nhưng trên gương mặt y vẫn không hề có dấu hiệu của sự vui vẻ.

Hắn là thư kí cho Boss cũng được mấy năm rồi, loại chuyện này chẳng qua cũng chỉ như cơm bữa.

“Tạ tổng, lúc nãy phu nhân có gọi qua, nói hôm nay nhất định phải hoàn thành chuyện đó cho tốt vào.”

Tạ Phong im lặng đứng một lúc rồi mở cửa xe, bất ngờ bị một cô bé ôm chặt chân và khóc lóc, khiến anh cảm thấy bực bội và muốn đẩy cô bé ra xa Đồng Văn đứng bên cạnh, không thể tin vào mắt mình, cảm thấy choáng váng trước tình huống này.

Này, cô gái, cô chán sống rồi đúng không, đây là Tạ lão tổng của DG đấy, dân hắc ám đấy, không phải loại người dễ trêu vào đâu.

Vì một sinh mạng vô tội, Đồng Văn liền giơ tay muốn kéo cô gái đó ra : “Này, cô….”

Tay vừa mới đưa ra, câu nói chưa kịp nói hết thì đã bị Tạ Phong chặn lại Đồng Văn nhìn lên, không tin nổi vào mắt mình.

Má ơi, anh ta cười kìa ! Kiếp này tôi được nhìn thấy anh ta cười, chắc đã là một trong những người may mắn nhất thế giới rồi ý nhỉ ?

Tạ Phong không phải là người lạnh lùng hay chưa từng cười, mà nụ cười của hắn trước đây luôn mang tính giả tạo với mục đích riêng Giờ đây, hắn cười một cách vô tâm, không còn sự tính toán nào Trong khi Đồng Văn còn chưa kịp hỏi han, cô gái đã nhanh chóng leo lên xe.

Tài xế vừa định quay xuống nhắc nhỏ thì đã thấy Tạ Phong nháy mắt một cái, hiểu ý liền đưa cô gái đó đi.

“Tạ tổng, sao anh dễ dàng cho người ta mượn xe vậy ?” Đồng Văn cảm thấy, trên đời này vẫn còn nhiều điều kì diệu lắm.

“Tạ Phong nói rằng nếu không cho mượn thì thật thất đức, nhưng Đồng Văn thầm phỉ nhổ Anh ta nghĩ rằng những hành động thất đức của Tạ Phong trong suốt những năm qua có thể viết thành sách Đồng Văn nhận ra rằng Tạ Phong không hiểu rõ về mình, thậm chí còn biết cả kích cỡ quần của anh ta Rõ ràng, Tạ Phong đang để ý đến một cô gái khác, và Đồng Văn chỉ biết cầu nguyện cho sinh mạng bé nhỏ trong xe.”

“Anh quả thực là một người nhân từ độ lượng.” Nói câu này ra mà nội tâm Đồng Văn phải nói là giằng xé ghê gớm.

Tạ Phong hơi nhướng mi, biểu hiện “Lời này nói không sai”.

“Vậy xin hỏi….Bây giờ chúng ta lấy xe đâu để đi đây ?”

Lam Tử Tuyết đã đến Sky an toàn và không quên cảm ơn tài xế Sau đó, tài xế mới hoàn hồn và quay xe trở về chỗ Tạ Phong.

Sky là một trong mười điểm hẹn lãng mạn nhất cho các cặp đôi trong thành phố, với không gian rộng lớn được lát tường màu hồng nhạt, tạo nên sự lãng mạn mà không quá cầu kỳ Thiết kế nơi đây theo phong cách cổ điển của đồng quê Pháp, với tông màu be nhạt, mang lại vẻ sang trọng và trang nhã.

Lam Tử Tuyết đi một vòng mới phát hiện ra chỗ ngồi của Bích Chi, là ở cạnh cửa sổ.

Lam Tử Tuyết nhìn thấy Bích Chi, xém chút nữa thì rơi cả cằm ra ngoài Đây, đây hình như không phải phu nhân nhà ta !

Bích Chi là một tiểu thư nhà giàu thực thụ, xuất thân từ gia đình nổi tiếng trong lĩnh vực bất động sản Mặc dù có điều kiện tài chính dồi dào, cô thường chọn phong cách ăn mặc giản dị và nữ tính, thay vì những bộ đồ cầu kỳ.

Hôm nay, Bích Chi chọn màu trắng quen thuộc nhưng với phong cách khác lạ Cô thả nửa mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ, kết hợp với chiếc váy cổ vòng viền ren ôm sát, tôn lên vòng eo mảnh khảnh và tạo nên vẻ đẹp vừa trang nhã vừa gợi cảm.

Bích Chi và Lam, hai người bạn thân lâu năm, đều yêu thích màu trắng Tuy nhiên, màu trắng trên Bích Chi mang đến vẻ dịu dàng, mềm mại, thể hiện khí chất của một tiểu thư khuê các, trong khi Lam lại có phong cách riêng biệt.

Tử Tuyết, với màu trắng hoang dã và tính cách nổi loạn, đã chờ đợi 10 phút mà không thấy ai đến, khiến ngay cả Lam Tử Tuyết cũng cảm thấy bực bội Nếu tình hình này tiếp tục, tôi sẽ tự mình dẫn “phu nhân” của tôi đi.

Lam Tử Tuyết vừa tự nhủ trong lòng liền thấy một chiếc xe Martin màu vàng dựng trước đường Nhìn hơi quen !

Nếu Lam Tử Tuyết biết rằng chiếc xe này vừa chở mình cách đây 10 phút, có lẽ cô sẽ rất sốc Cô không chú ý đến xe cộ, nên việc không nhận ra là điều dễ hiểu Đồng Văn bước xuống xe trước và mở cửa cho Martin, người đã nổi bật với vẻ ngoài thu hút Sự xuất hiện của cả hai đã thu hút nhiều ánh nhìn từ các cô gái xung quanh.

Ngay khi Tạ Phong vừa chạm chân xuống đất, trái tim của các thiếu nữ trong bán kính 100m xung quanh đều tan chảy, khiến họ không thể rời mắt khỏi hắn.

Hôm nay, Tạ Phong đeo kính râm, che khuất một phần ba khuôn mặt, nhưng vẫn nổi bật với vầng trán cao rộng và sóng mũi thẳng tắp Đôi môi mọng với sắc hồng nhẹ tạo nên điểm nhấn hiếm hoi, mang lại chút huyết sắc cho khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Dáng người của Đồng Văn và Tạ Phong thật sự nổi bật, với chiều cao lần lượt là 1m80 và 1m85, khiến Đồng Văn như một nền tảng cho Tạ Phong Sự thu hút của Tạ Phong còn được tăng cường bởi bộ Vanquish II trị giá hơn 90.000 USD, tôn lên vẻ quyền quý và cao lớn của anh, khiến các cô gái không khỏi chú ý.

Tạ Phong thu hút mọi ánh nhìn trong quán như một nam châm, khiến mọi người đều chú ý đến anh Ánh đèn flash từ khắp nơi liên tục lóe lên, tạo nên một không gian sôi động Đây là cơ hội tuyệt vời để ghi lại những khoảnh khắc đáng nhớ!

Chương 3

Tạ Phong, sinh ra trong một gia đình danh giá, luôn được mọi người kính nể và chưa bao giờ phải chịu sự xúc phạm Việc bị chỉ trích và bị hắt nước vào mặt là điều chưa từng xảy ra với hắn, thể hiện sự bất thường trong cuộc sống của một công tử quyền quý.

Quả thật chưa từng có ai !

Tạ Phong mang theo lửa giận bừng bừng, ngước lên nhìn xem là ai to gan như thế.

Nhưng mà Lam Tử Tuyết đã nhanh nhẹn kéo Bích Chi đi, chỉ để lại một bóng lưng.

Một bóng lưng cũng là quá đủ !

Lam Tử Tuyết mắt thấy đã ra tới khu trung tâm liền dừng lại xem xét tình hình của Bích Chi.

Bích Chi hai mắt đỏ hoe, miệng thở hồng hộc lắc đầu.

Lam Tử Tuyết thở dài, bảo Bích Chi kể lại mọi chuyện cho mình nghe.

Lam Tử Tuyết nghe xong vô cùng tức giận, cảm thấy muốn hành động bạo lực với hắn Khi vừa quay lại định trở về Sky, Bích Chi đã vội vàng ngăn cản Lam Tử Tuyết với vẻ mặt hốt hoảng.

“Tử Tuyết, đừng đi! Cậu có biết hắn là ai không? Đó là Tạ Phong, tổng tài của DG! Cậu vừa làm phật lòng anh ta, nên phải nhanh chóng trốn đi thôi!”

Lam Tử Tuyết vẻ mặt mờ mịt Tạ Phong, hắn là ai ? DG, hình như nghe quen quen ! Mà mắc mớ gì mình phải đi trốn hắn

Vì thế cười cười kéo tay Bích Chi, trấn an :

‘’ Ây dà bà cô già , cậu không cần lo hắn ta có giết tớ đâu mà !”

“Hắn có thể giết cậu chỉ trong một nốt nhạc đấy !”

Lam Tử Tuyết cũng chỉ ừ ờ không nói gì thêm Đây là thời đại nào rồi, muốn giết người là giết người sao.

Dễ dàng như thế thì mình đã giết không biết bao nhiêu người rồi.

Lam Tử Tuyết nhìn đồng hồ và nhận ra đã gần 10 giờ, trong khi hôm nay chỉ có tiết của cô Chu mà cả hai đã không tham gia, khiến cả ngày hôm nay trở thành một ngày nghỉ bất ngờ Đối với cô, đây là niềm vui hiếm hoi, nhưng Bích Chi lại lo lắng, vì nếu Tạ Phong nổi hứng, anh ta có thể gửi người đến, khiến Lam Tử Tuyết gặp nguy hiểm.

Hôm qua, ba mình vừa đi công tác, nên mình nghĩ cậu có thể qua nhà mình ở vài hôm Mẹ mình cũng rất nhớ cậu! Đây thực sự là một đề nghị tuyệt vời.

Lam Tử Tuyết không ngần ngại đồng ý ngay khi được đề nghị, bởi vì từ nhỏ cô đã mất mẹ và luôn coi mẹ của Bích Chi như mẹ ruột của mình.

Tạ Phong không trở lại công ty mà về thẳng nhà trong bộ đồ ướt đẫm nước trái cây Khi xe vừa vào cổng, một đám người đã chạy ra, trong đó có một ông cụ lớn tuổi mở cửa cho anh.

“Thiếu gia, sao ngài lại về sớm vậy ?”

Tạ Phong không nói gì, cứ thế lên lầu Lúc đóng cửa phòng mình, còn dặn dò :

“Gọi Đồng Văn đến đây cho tôi ” Dứt lời liền đóng cửa.

Tạ Phong từ từ cởi từng lớp áo, trên gương mặt luôn hiện hữu một nụ cười quái dị Khi anh cởi bỏ lớp áo cuối cùng, một âm thanh quen thuộc bỗng vang lên bên tai.

“Phong ~ Anh có nhớ em không ?” Một vòng tay tiến đến, ôm ngang hông Tạ Phong.

Tạ Phong hơi giật mình, đôi mắt hơi che giấu ẩn tình, rồi quay lại hỏi :

“Amy, em sao lại ở đây ?”

Amy hơi cười cười, đôi mắt ánh lên vẻ ngây thơ vô tội câu dẫn người khác Cô chính là tiểu tình nhân được

Tạ Phong yêu thương cô gái con lai với mái tóc vàng và đôi mắt xanh, mang nét đẹp phương Đông độc đáo, tạo nên sự hiếm có và cuốn hút.

Amy nhướn người lên phía trước Hôn nhẹ lên vành tai của Tạ Phong, thì thào : “Em nhớ anh !”

Tạ Phong nhận ra rằng việc bỏ qua thức ăn trước mặt là một sự lãng phí lớn Ngay lúc đó, Đồng Văn bước vào và chứng kiến cảnh tượng này, nhưng anh ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản, vì đây không phải là lần đầu tiên anh thấy những tình huống như vậy.

“Tạ tổng, anh tìm tôi ?”

Tạ Phong đang lăn lộn trên giường với tiểu tình nhân, không thèm nhìn sang Đồng Văn, chỉ nói :

“Đem bộ đồ dơ kia xuống cho tôi, nhớ kĩ không được giặt, cứ treo lên là được Còn nữa, điều tra cô gái sáng nay cho tôi !”

Đồng Văn nhận lệnh và rời khỏi phòng, không thể hiểu nổi tổng tài của mình, người đang ôm ấp tiểu tình nhân nhưng vẫn tìm kiếm một người phụ nữ khác Dù sao đi nữa, với tiền bạc trong tay, hắn có thể làm gì mình muốn! Amy, với khuôn mặt đỏ bừng và hơi thở hổn hển, đã hỏi Tạ Phong.

“Anh lại sắp có thêm tiểu tình nhân nữa sao ?”

Tạ Phong hiếm khi lộ ra nụ cười :

“Không, cô ấy là tổng tài phu nhân tương lai.”

Mới đó mà Lam Tử Tuyết đã ở nhà Bích Chi được một tháng Đã nhiều lần cô muốn về nhà, nhưng Bích gia vẫn khăng khăng giữ cô lại.

Bích Chi đã kể lại toàn bộ sự việc cho mẹ mình, khiến mẹ cô lo lắng vì mối quan hệ giữa Bích gia và Tạ gia Chính vì lý do này mà mẹ cô đã giới thiệu Bích Chi cho Tạ Phong Mặc dù Tạ Phong chỉ nói nhỏ về việc nặng lời với Bích Chi, nhưng sự việc Lam Tử Tuyết đắc tội với Tạ Phong lại nghiêm trọng hơn Do đó, trong thời gian này, mọi người đều quyết tâm giữ Lam Tử Tuyết ở lại để tránh những rắc rối không đáng có.

Hôm nay, Lam Tử Tuyết không thể giữ lại nữa khi anh trai cô, Lam Tường, thông báo rằng vài ngày nữa sẽ hoàn thành nhiệm vụ và trở về nhà Do đó, Lam Tử Tuyết cần phải về nhà để đón anh trai mình.

Bích Chi cũng không thể miễn cưỡng, đã một tháng trôi qua, không có động tĩnh gì, chắc là mọi việc đã yên ổn rồi.

Trong những ngày gần đây, Lam Tử Tuyết bận rộn với công việc của hội học sinh để chuẩn bị cho lễ kỷ niệm 30 năm thành lập trường Sự kiện năm nay sẽ được tổ chức long trọng hơn mọi năm, vì vậy cô phải nhanh chóng hoàn thành các tiết học và tham gia vào các hoạt động chuẩn bị Công việc của cô bao gồm việc trang trí, sắp xếp thiết bị sân khấu và tổ chức các tiết mục, với nhiều nhiệm vụ cần hoàn thành.

“Học tỷ, cái này để ở đâu ạ ?” Một cậu học sinh năm nhất trong tay cầm một thùng bóng bay hỏi.

"Lam Tử Tuyết phất tay chỉ về phía phòng chứa đồ, yêu cầu để lại một số món đồ ở đó Chỉ cần hoàn tất vài món nữa là cô có thể kết thúc quá trình chuẩn bị Sau sự kiện này, cô quyết định sẽ dành vài ngày để nghỉ ngơi tại nhà."

Chương 4

Lam Tử Tuyết và một người bạn học đứng ngoài cửa, khi Đồng Văn gõ nhẹ vài cái, âm thanh trầm bổng vang lên.

Lam Tử Tuyết đột nhiên có một cảm giác mơ hồ, giọng nói này hình như mình đã từng nghe qua.

Lam Tử Tuyết nhanh chóng nhận ra Tạ Phong khi nhìn thấy anh đứng bên cửa sổ với ly cà phê trên tay Khoảnh khắc này gợi nhớ những ký ức đã ngủ quên trong tiềm thức của cô, và cô khẳng định rằng chính là anh.

Người đã gây tổn thương sâu sắc cho phu nhân của cô là một kẻ vô liêm sỉ và bỉ ổi.

Tạ Phong quay người, nở một nụ cười quyến rũ khiến mọi người xung quanh mê mẩn Người bạn học bên cạnh, Lam Tử Tuyết, không thể không thốt lên: “Hảo soái a~”

Lam Tử Tuyết bĩu môi, thầm phỉ nhổ trong lòng.

Sau khi cả ba người ngồi trên ghế sofa, Tạ Phong mới thu lại nụ cười, nhàn nhã hỏi :

“Cô đến đây tìm tôi có việc gì không ?” Đúng vậy, câu này chính là muốn hỏi Lam Tử Tuyết, hoàn toàn không quan tâm đến người kia.

Lam Tử Tuyết tỏ ra khinh bỉ trước lời mời, trong khi cô bạn kia lại rất nhiệt tình, nhanh chóng trả lời rằng "Trường Đại học A sắp tới sẽ tổ chức lễ kỉ niệm, toàn trường chúng tôi rất mong ngài đến dự."

Tạ Phong cau mày nhìn cô gái kia, sắc mặt âm trầm Tôi đâu có hỏi cô, nhiều chuyện làm gì, dư hơi à ?

Cô bạn học nhìn thấy một biểu tình này của Tạ Phong, nhất thời run sợ, không dám nói nữa.

Tạ Phong hừ một tiếng, mới đó mà đã sợ rồi, sao không học hỏi đồng học của mình một chút bộ dạng trầm tĩnh của người ta đi.

Nội tâm của Lam Tử Tuyết đang rối bời khi nhận ra sự nghiêm trọng của tình huống Cô hiểu rằng Tạ Phong, tổng tài của một công ty lớn, đã bị cô đắc tội và giờ đây cô tự đưa mình vào tình thế nguy hiểm Dù bên ngoài không biểu hiện ra, nhưng cô cảm thấy như mọi thứ đã đến hồi kết.

“Được rồi, cô trở về đi, để người đồng học này ở lại nói chuyện với tôi là được rồi !” Tạ Phong thẳng thừng đuổi người.

Cô bạn học, sau khi nghe câu nói như lệnh ân xá, lập tức đứng dậy cúi chào và vội vàng ra về, để lại Lam Tử Tuyết muốn kéo lại nhưng không kịp Chỉ một câu nói ngắn gọn: “Công sức của tất cả mọi người, đều trông cậy vào cậu đấy!” đã khiến mọi thứ trở nên căng thẳng hơn.

Lam Tử Tuyết khóc không ra nước mắt Đồng đội cái kiểu gì vậy ?

Trong văn phòng làm việc rộng lớn của Tạ Phong chỉ còn lại hai người, tất nhiên là Đồng Văn đã sớm biết điều bỏ đi rồi.

Tạ Phong nhìn Lam Tử Tuyết một hồi, cười nói :

“Trái bí nhỏ của tôi, cuối cùng em cũng xuất đầu lộ diện rồi !”

Lam Tử Tuyết hít một hơi, lấy dũng khí nói chuyện với Tạ Phong :

“Tạ tổng, anh còn nhận ra tôi ?”

‘’Đương nhiên rồi, người đã hắt nước lên người tôi làm sao tôi có thể quên cô chứ!”

Lam Tử Tuyết phỉ nhổ trong lòng, người như con voi mà lòng dạ như con gà, một tháng rồi mà vẫn còn ghi hận chuyện đó.

Bật chế độ mặt nghiêm rúc nói chuyện với Tạ Phong :

“Phong tổng, hôm nay tôi đến đây là để…”

Lời còn chưa nói hết đã bị Tạ Phong giơ tay ra, ngụ ý ngăn lại.

Hôm nay, tôi có nhiều công việc chưa hoàn thành, vì vậy hãy để tôi xử lý xong để chúng ta có thể tiếp tục cuộc trò chuyện Điều này ngụ ý rằng tôi cần sự hỗ trợ của bạn để nhanh chóng giải quyết những nhiệm vụ này, từ đó chúng ta mới có thể thảo luận về các vấn đề quan trọng.

Lam Tử Tuyết nhận ra ý định của Tạ Phong, người đang muốn lợi dụng tình huống này để trả thù Dù vậy, nếu rời đi lúc này, mọi nỗ lực của mọi người sẽ trở nên vô nghĩa Vì vậy, cô quyết định nhẫn nhịn, chỉ xem như giúp Tạ Phong giải quyết công việc, một việc nhỏ mà thôi.

“Tôi sẽ giúp ngài.” Tạ Phong quả thực chỉ chờ câu nói này của Lam Tử Tuyết, khóe môi bất chọt cong lên.

Sáng nay, báo lá cải của tập đoàn DG đã đăng tin gây chú ý về việc "Tổng tài vừa mới thu nạp một nhân viên chạy vặt làm việc không công", trong đó nhân vật chính là Lam Tử Tuyết, người đang gặp hoàn cảnh đáng thương.

Cô liên tục xử lý tài liệu từ Tạ Phong và chuyển đến các phòng ban, chạy đi chạy lại không ngừng Dù có thang máy, công việc này vẫn rất mệt mỏi và căng thẳng.

Tạ Phong đã dành cả buổi sáng để quan sát Lam Tử Tuyết làm việc, và nhận ra sự khác biệt trong cảm xúc của mình Ban đầu chỉ là sự hứng thú nhất thời, nhưng giờ đây, anh thấy cô là một người tràn đầy năng lượng và sức sống Khi làm việc, cô thể hiện sự tập trung cao độ, và những lúc gặp khó khăn, cô thường gặm đầu bút một cách tự nhiên Đặc biệt, khi hiểu ra vấn đề, cô lại cười một cách ngây ngô, đôi mắt to tròn như ánh lên niềm vui Mặc dù Lam Tử Tuyết không phải là người xinh đẹp hay sắc sảo, nhưng Tạ Phong cảm thấy việc ngắm nhìn cô còn thú vị hơn cả những cô gái nóng bỏng.

Tạ Phong lo lắng rằng mình có thể sẽ yêu người con gái này, nên nhân cơ hội hiện tại, anh quyết định trêu chọc cô một chút Anh yêu cầu cô nhanh chóng mang một cái thùng cac-ton xuống cho Trưởng bộ phận ở tầng 5.

Lam Tử Tuyết vừa hoàn thành một báo cáo trong lĩnh vực chuyên môn của mình mà không gặp khó khăn nào Khi nhìn vào đồng hồ, cô nhận thấy thời gian tan ca đã gần kề, chỉ cần nộp báo cáo này là cô sẽ hoàn tất công việc trong ngày.

Lê thân ra khỏi cửa, Lam Tử Tuyết đưa mắt nhìn, có cái thùng nào đâu nhỉ ? À, nó đây rồi !

Lam Tử Tuyết phát hiện một thùng cac-ton trong góc phòng.

Vừa mới nhấc lên liền phát hiện cái thùng này chứa đá hay sao mà nặng kinh khủng, ít nhất cũng phải 15-20 kg đấy chứ !

Lam Tử Tuyết tiến từng bước đến cửa thang máy, trong lòng không khỏi chửi rủa tổ tông Tạ Phong, nhưng giờ đây đã cảm thấy quen thuộc hơn với tình huống này.

Nếu như cần định nghĩa hai chứ “phũ phàng” viết như thế nào thì có thể đưa tình huống lúc nay của Lam

Tử Tuyết làm ví dụ.

Chương 5

Với đôi chân đau đớn, Lam Tử Tuyết phải nỗ lực từng bước để đến cầu thang Cô nhìn xuống dưới, cảm thấy lo lắng và nuốt nước miếng, nhưng quyết tâm vẫn khiến cô cắn răng bước tiếp.

Chân chưa kịp đặt xuống bậc thang, một bàn tay đã chặn lại trước mặt: "Em còn chưa sợ sao?" Biểu cảm của hắn khiến người ta cảm thấy rùng rợn.

Lam Tử Tuyết nhất thời lúng túng :

“Tôi…tôi muốn đi xuống.”

Tạ Phong nở nụ cười :

“Không được ẵm tôi nữa !” Lam Tử Tuyết đột nhiên hét lên khiến Tạ Phong hơi ngây người rồi hắn bật cười lớn.

“Em yên tâm đi, tôi chỉ muốn nói là chúng ta có thể đi thang máy chuyên dụng của tôi thôi.”

Thang máy chuyên dụng là một khái niệm gây nhầm lẫn, khiến nhiều người cảm thấy bối rối và khó chịu khi phải sử dụng cầu thang bộ Việc không thông báo rõ ràng về tình trạng thang máy đã khiến cho trải nghiệm của người dùng trở nên bất tiện và khó khăn hơn.

Lam Tử Tuyết tức giận đùng đùng bỏ đi.

Thang máy chuyên dụng được thiết kế lớn gấp đôi so với thang máy thông thường, nhằm phục vụ riêng cho Tạ Phong Việc lắp đặt loại thang máy này giúp hạn chế tình trạng chen lấn và xô đẩy, đảm bảo an toàn và thoải mái cho người sử dụng.

Thang máy chật hẹp chỉ có hai người, không khí trở nên u ám và nặng nề Lam Tử Tuyết cảm nhận rõ ràng oán khí và sát khí dâng trào trong lòng Nếu không vì có việc nhờ vả, cô chắc chắn đã tát hắn một cái, hoặc thậm chí là hai cái, thậm chí còn muốn đánh hắn đến liệt giường!

Bên này Tạ Phong rất nhàn nhã, hắn đang gọi điện thoại cho thư kí, bảo chuẩn bị một số thứ.

“Đã trưa rồi, tôi mời em đi ăn.”

“Không đi !” Lam Tử Tuyết hùng hồn nói Lỡ đâu anh bỏ thuốc sổ vào đồ ăn của tôi thì sao.

“Là nhà hàng Michel, em không đi sẽ uổng phí lắm.”

“…….Không đi !” Michel, nhà hàng năm sao duy nhất trong thành phố ?

Tạ Phong tiếp tục châm chọc Lam Tử Tuyết về việc cô không tham gia buffet hải sản và bánh ngọt đang diễn ra, mặc dù có rất nhiều món ngon hấp dẫn.

Không thể vì miếng cơm mà đánh mất danh dự, dù cho cái bụng đang đói meo và có thể chết nếu không ăn Tôi quyết tâm giữ gìn thể diện, không chấp nhận hy sinh phẩm giá của bản thân.

Tạ Phong lắc đầu, bụng kêu ầm ầm như vậy mà cũng bảo là không muốn đi ,cũng may là còn có tôi không để em chết đói đấy :

“Em đi tới đó với tôi, chúng ta cùng bàn chuyện kia, thế nào ?”

“Tôi miễn cưỡng đi với anh đấy nhá !” Lam Tử Tuyết trong lòng nở hoa, tôi đi vì công việc không phải vì đồ ăn đó.

Tạ Phong giơ tay đầu hàng.

Lam Tử Tuyết vung dao tấn công vào lồng ngực đối phương nhưng không thành công khi đối phương nhanh chóng né tránh Cô chuyển hướng, đâm dao vào cánh tay đối thủ, tuy đã trúng nhưng đối phương vẫn không bị ảnh hưởng, chỉ nhìn cô với đôi mắt to tròn Sự tức giận của Lam Tử Tuyết bùng nổ, cô lao vào, sử dụng cả hai tay và hai con dao để cắn xé đối phương.

Tạ Phong quả quyết giực lấy cái dĩa, thành thạo dùng dao nĩa :

“Em chỉ đang ăn cua, có ai mất sức như em không? Nhẹ nhàng bóc vỏ, lớp thịt hồng hồng trắng trắng bên trong được lộ ra.”

Lam Tử Tuyết thẹn quá hóa giận, oán khí so với Tạ Phong chỉ có tăng chứ không giảm :

“Anh và nó là đồng loại, tôi còn tưởng anh sẽ không giết nó chứ !” Hừ lạnh một cái.

“Đồng loại ?” Làm gì có con cua nào vừa đẹp trai vừa giàu có như hắn chứ ?

“Cua và tôi đều có hình dáng loằng ngoằng, di chuyển theo cách bò ngang, điều này khiến tôi cảm thấy khác biệt Việc bị chỉ trích là một trong những nỗi sợ lớn nhất mà tôi phải đối mặt trong cuộc sống.”

Nhưng mà Tạ Phong không có giận, hôm trước cô chửi hắn như tát nước vào mặt hắn vẫn không để ý, lần này có là gì.

“Ừ, anh giống con cua, em thấy sao thì là như vậy đi !” Nụ cười của hắn đúng là còn chói hơn ánh nắng mặt trời lúc này.

Lam Tử Tuyết cảm thấy rùng mình và sợ hãi khi tiếp tục cuộc trò chuyện với Tạ Phong, nên quyết định chuyển sự chú ý sang con cua trước mặt để tránh cảm giác buồn nôn.

Con cua đã được bốc vỏ, để lộ thân hình tuyệt mỹ trước mắt Lam Tử Tuyết, khiến cô cảm thấy như nó đang mời gọi: "Hãy ăn tôi đi!" Thịt cua tươi ngon, khi cắn vào, nước ngọt chảy ra, mang đến trải nghiệm ẩm thực tuyệt vời Đồ ăn chính là yếu tố kích thích trí não nhanh nhất của Lam Tử Tuyết.

Lần đầu gặp nhau, mình và hắn ta đã không ưa nhau, nhưng sáng nay hắn lại cố tình làm khó mình Lam Tử Tuyết nhìn xuống chân bị thương và tự hỏi tại sao hắn lại băng bó vết thương cho mình Hơn nữa, hắn còn mời mình đi ăn, khiến mình nghi ngờ rằng hắn có ý đồ gì xấu, có thể muốn dụ dỗ mình rồi bán đi Thật sự quá thâm độc!

Tạ Phong không hay biết gì, vẫn chăm chú giúp Lam Tử Tuyết lột tôm.

“Hội trường gì đó của em mấy giờ sẽ bắt đầu ?”

Tạ Phong không nhắc, Lam Tử Tuyết cũng quên mất , vội nuốt xuống miếng cua trong miệng :

“5h chiều nay, Anh nhất định phải đến đấy !” Lại thêm một miếng cua chui vào trong miệng, anh không đến là uổng công tôi ở đây ăn cua đấy !

Tạ Phong gật đầu, đưa ly sinh tố ra trước mắt Lam Tử Tuyết :

“Đừng ăn nữa, ăn nhiều quá sẽ bội thực đấy, chiều nay em còn phải hoạt động nhiều nữa mà Thứ em thích uống nhất này.”

Lam Tử Tuyết uống một hớp, ngạc nhiên hỏi :

“Sao anh biết tôi thích uống cái này ?”

Tạ Phong tự mãn với câu nói "Tất cả những thứ thuộc về em anh đều biết, đều quan tâm," mặc dù chưa từng có kinh nghiệm trong tình yêu Hắn cảm thấy mình đang làm tốt, dù những lời nói có phần sến súa và hắn chưa bao giờ thực sự quan tâm đến ai hay thể hiện tình cảm ngọt ngào.

Lam Tử Tuyết xém chút biến thành người đầu tiên chết sặc vì uống sinh tố.

Trên xe, Lam Tử Tuyết nhanh chóng lấy lại lý trí sau khi bị mê hoặc bởi đồ ăn, và khẳng định rằng Tạ Phong là một kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ, với những phẩm chất tồi tệ.

Chương 6

Lam Tử Tuyết tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, bị gió biển ru ngủ trở lại Chỉ đến lần thức dậy thứ ba, cô mới hoàn toàn tỉnh táo.

Lam Tử Tuyết dụi dụi mắt, thật sự không tin nổi vào mắt mình Dùng toàn bộ sức lực đẩy Tạ Phong ra, còn lao vào đánh hắn :

“Củ lạc giòn tan, anh sao lại ngủ chứ hả, mau quay về cho tôi ” Rống một tiếng khiến Tạ Phong tỉnh táo hắn ra.

Nguyên lai là do mấy hôm nay DG có một hạng mục mới, hắn đã phải thức suốt mấy đêm , lúc nãy thực sự là ngủ quên mất.

Tạ Phong bị đánh nhưng không tức giận, hướng Lam Tử Tuyết cười cười hỏi :

“Em đừng tức giận, có hại cho sức khỏe Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta vẫn có thể về kịp mà.”

Lam Tử Tuyết tức đến mức thở hồng hộc, mặt bắt đầu đỏ lên, lớn tiếng hét :

Còn sớm quá không? Chỉ còn ba mươi phút nữa là lễ kỷ niệm trường khai mạc, trong khi chúng ta đang ở ngoại ô, cách trường 60km và còn có thể gặp tắc đường.

Tạ Phong vươn người qua cài lại dây an toàn cho Lam Tử Tuyết, dùng bàn tay lạnh của mình xoa xoa lên má cô giúp hạ nhiệt :

“Em yên tâm, có tôi đây, việc nhỏ này cứ để tôi xử lý.” Ánh mắt của anh tràn đầy tự tin và kiên định Lam Tử Tuyết im lặng ngồi thẳng lưng, nhận ra rằng ngoài việc tin tưởng vào hắn, cô không còn lựa chọn nào khác.

Tạ Phong chỉnh lại kính chiếu hậu, khởi động quay đầu xe.

Uông Thanh lo lắng nhìn đồng hồ và cổng trường, mồ hôi ướt đẫm trên cơ thể Chỉ còn 5 phút nữa, nhưng vẫn chưa thấy hai người họ trở về.

Uông Thanh đi qua đi lại, đứng ngồi không yên.

“Bùm” , “Xin trân trọng thông báo, lễ kỉ niệm 30 năm thành lập trường đại học A chính thức bắt đầu.”

Giọng nói của người dẫn chương trình vang lên, khán giả đồng loạt vỗ tay nhiệt liệt Uông Thanh cảm thấy tuyệt vọng, thở dài và nhận ra rằng từ đầu, chính mình đã không hoàn thành trách nhiệm, và không còn ai để trách móc.

Bích Chi, được biết đến là “Giọng ca vàng” của trường đại học A, đang đứng trên sân khấu trong phần văn nghệ chào mừng.

Hiệu trưởng phát biểu trong không khí im lặng của sân trường, nhưng không khí lại có phần buồn tẻ Nhiều năm qua, bài phát biểu vẫn không thay đổi, khiến sinh viên cảm thấy nhàm chán.

A hầu như ai cũng thuộc nằm lòng.

Chúng ta hân hoan chào đón cựu học sinh Tạ Phong, một trong những nhân tài xuất sắc nhất của trường, vừa được vinh danh là doanh nhân trẻ tuổi tài năng nhất toàn cầu và hiện đang giữ chức vụ chủ tịch Tập đoàn DG.

Khi tiếng của MC vừa dứt, ánh đèn sáng rực rỡ chiếu sáng không gian rộng lớn, tạo nên bầu không khí hào hứng Nữ sinh hò hét ầm ĩ trong khi nam sinh thì hồi hộp chờ đợi, tất cả đều hướng ánh mắt về phía sân khấu Tuy nhiên, khi thời gian trôi qua mà vẫn không thấy ai xuất hiện, sự nghi ngờ bắt đầu len lỏi và những cuộc bàn tán xôn xao vang lên trong đám đông.

Tất cả ánh mắt của mọi người hầu như đều quay về hướng mà người kia nói-cổng trường.

Trước mắt họ là một hàng năm chiếc xe Martin màu đen, chỉ trừ chiếc xe ở giữa là màu trắng, khiến tất cả không khỏi ngạc nhiên Một chiếc xe như vậy đủ để họ sống cả đời.

Năm người vệ sĩ mặc tây trang đen và kính đen đã bước ra từ xe, tạo thành hai hàng và để lại một khoảng trống rộng ở giữa.

Người đàn ông trong chiếc xe màu trắng bước xuống, Tạ Phong điều chỉnh bộ vest trắng của mình, lý do chọn màu trắng là vì Lam Tử Tuyết rất thích màu này.

Tạ Phong bước đi tiêu sái xuyên qua biển người , các sinh viên nhiều lần muốn lao lên tiến lại gần hắn đều bị vệ sĩ giữ lại.

Uông Thanh vui mừng khi nhìn thấy Tạ Phong trên bục, nhưng Bích Chi bên cạnh lại trầm lắng Sự xuất hiện của Tạ Phong khiến Bích Chi nhớ đến Lam Tử Tuyết, người mà cô chưa gặp kể từ hôm qua.

“Bích Chi, mau cứu tớ với !” Bích Chi nghe được lời này của Lam Tử Tuyết giận mình hoảng sợ.

Bích Chi đang tức giận và quyết tâm đối mặt với Tạ Phong, bất chấp việc có thể gây thù chuốc oán với gia đình Tạ Cô nắm chặt tay thành quyền, thể hiện sự kiên quyết trong việc xử lý tình huống này.

“Hu hu, tớ, tớ….đang ở trong cái xe màu trắng trước trường này , chỗ này đông quá, tớ không dám xuống xe, tớ sợ tớ bị lạc.”

Lam Tử Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm khi được hít thở không khí trong lành Cảm giác ngồi trong xe thật khó chịu, trong khi bên ngoài lại đông đúc đến mức không thể tưởng tượng nổi Cô lo lắng rằng nếu xuống xe, có thể sẽ bị đám đông chen lấn đè bẹp.

Lam Tử Tuyết định kể với Bích Chi chuyện hôm nay nhưng vừa quay lại đã ăn mắng xối xả vào mặt :

Ngày đăng: 14/04/2022, 13:36

TỪ KHÓA LIÊN QUAN

TRÍCH ĐOẠN

TÀI LIỆU CÙNG NGƯỜI DÙNG

TÀI LIỆU LIÊN QUAN

w