1. Trang chủ
  2. » Thể loại khác

3701 - Khấp Huyết Trọng Sinh Đại Giá Hạ Đường Khí Phi - Mặc Mặc Dạ Tử - [truyenclub.com]

250 9 0

Đang tải... (xem toàn văn)

Tài liệu hạn chế xem trước, để xem đầy đủ mời bạn chọn Tải xuống

THÔNG TIN TÀI LIỆU

Thông tin cơ bản

Tiêu đề Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi
Định dạng
Số trang 250
Dung lượng 0,93 MB

Cấu trúc

  • Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi

    • 1. Chương 1: Gả Tới Đông Ly

    • 2. Chương 2: Vương Gia Ác Ma (1)

    • 3. Chương 3: Vương Gia Ác Ma (2)

    • 4. Chương 4: Vương Gia Ác Ma (3)

    • 5. Chương 5: Dung Mạo Xấu Như Quỷ (1)

    • 6. Chương 6: Dung Mạo Xấu Như Quỷ (2)

    • 7. Chương 7: Điệp Phấn Hoa (1)

    • 8. Chương 8: Điệp Phấn Hoa (2)

    • 9. Chương 9: Châm Ngòi Ly Gián (1)

    • 10. Chương 10: Châm Ngòi Ly Gián (2)

    • 11. Chương 11: Trách Phạt (1)

    • 12. Chương 12: Trách Phạt (2)

    • 13. Chương 13: Thiếp Tâm Ai Liên (1).

    • 14. Chương 14: Thiếp Tâm Ai Liên (2).

    • 15. Chương 15: Thiếp Tâm Ai Liên (3)

    • 16. Chương 16: Dạ Yến (1)

    • 17. Chương 17: Dạ Yến (2)

    • 18. Chương 18: Dạ Yến (3)

    • 19. Chương 19: Nhục Nhã (1)

    • 20. Chương 20: Nhục Nhã (2)

    • 21. Chương 21: Vui Mừng Như Mộng Cũ (1).

    • 22. Chương 22: Vui Mừng Như Mộng Cũ (2).

    • 23. Chương 23: Thất Kinh (1)

    • 24. Chương 24: Thất Kinh (2).

    • 25. Chương 25: Nổi Giận (1)

    • 26. Chương 26: Nổi Giận (2)

    • 27. Chương 27: Nổi Giận (3)

    • 28. Chương 28: Đoạt Tình (1)

    • 29. Chương 29: Đoạt Tình (2).

    • 30. Chương 30: Biến Cố (1).

    • 31. Chương 31: Biến Cố (2)

    • 32. Chương 32: Khuyên Bảo (1)

    • 33. Chương 33: Khuyên Bảo (2)

    • 34. Chương 34: Lãnh Khốc Vô Tình (1)

    • 35. Chương 35: Lãnh Khốc Vô Tình (2)

    • 36. Chương 36: Lãnh Khốc Vô Tình (3)

    • 37. Chương 37: Biện Pháp (1)

    • 38. Chương 38: Biện Pháp (2)

    • 39. Chương 39: Biện Pháp (3)

    • 40. Chương 40: Diệp Bằng Yên (1)

    • 41. Chương 41: Diệp Bằng Yên (2)

    • 42. Chương 42: Diệp Bằng Yên (3)

    • 43. Chương 43: Lòng Đố Kỵ (1).

    • 44. Chương 44: Lòng Đố Kỵ (2)

    • 45. Chương 45: Lòng Đố Kỵ (3)

    • 46. Chương 46: Hạ Vệ Lam (1)

    • 47. Chương 47: Hạ Vệ Lam (2)

    • 48. Chương 48: Gây Khó Khăn (1)

    • 49. Chương 49: Gây Khó Khăn (2).

    • 50. Chương 50: Tra Tấn (1)

    • 51. Chương 51: Tra Tấn (2)

    • 52. Chương 52: Đêm Lạnh (1).

    • 53. Chương 53: Đêm Lạnh (2)

    • 54. Chương 54: Ác Mộng (1).

    • 55. Chương 55: Ác Mộng (2)

    • 56. Chương 56: Cướp Đoạt (1)

    • 57. Chương 57: Cướp Đoạt (2).

    • 58. Chương 58: Biệt Ly (1)

    • 59. Chương 59: Biệt Ly (2)

    • 60. Chương 60: Phản Bội (1)

    • 61. Chương 61: Phản Bội (2)

    • 62. Chương 62: Phản Bội (3)

    • 63. Chương 63: Tan Nát Cõi Lòng (1)

    • 64. Chương 64: Tan Nát Cõi Lòng (2)

    • 65. Chương 65: Dữ Dội (1)

    • 66. Chương 66: Dữ Dội (2)

    • 67. Chương 67: Dữ Dội (3)

    • 68. Chương 68: Dữ Dội (4).

    • 69. Chương 69: Thê Lương (1)

    • 70. Chương 70: Thê Lương (2)

    • 71. Chương 71: Âm Hồn Không Tan (1)

    • 72. Chương 72: Âm Hồn Không Tan (2).

    • 73. Chương 73: Phóng Hỏa (1)

    • 74. Chương 74: Phóng Hỏa (2).

    • 75. Chương 75: Lo Âu (1)

    • 76. Chương 76: Lo Âu (2).

    • 77. Chương 77: Tan Vỡ (1).

    • 78. Chương 78: Tan Vỡ (2)

    • 79. Chương 79: Tan Vỡ (3).

    • 80. Chương 80: Tan Vỡ (4).

    • 81. Chương 81: Quyết Định (1)

    • 82. Chương 82: Quyết Định (2)

    • 83. Chương 83: Quyết Định (3)

    • 84. Chương 84: Âm Mưu (1).

    • 85. Chương 85: Âm Mưu (2).

    • 86. Chương 86: Âm Mưu (3).

    • 87. Chương 87: Âm Mưu (4).

    • 88. Chương 88: Tàn Nhẫn (1)

    • 89. Chương 89: Tàn Nhẫn (2)

    • 90. Chương 90: Trọng Thương (1)

    • 91. Chương 91: Trọng Thương (2)

    • 92. Chương 92: Trọng Thương (3).

    • 93. Chương 93: Tương Cầu (1).

    • 94. Chương 94: Tương Cầu (2).

    • 95. Chương 95: Ngang Ngược (1).

    • 96. Chương 96: Ngang Ngược (2)

    • 97. Chương 97: Ngang Ngược (3)

    • 98. Chương 98: Ác Độc (1)

    • 99. Chương 99: Ác Độc (2)

    • 100. Chương 100: Ác Độc (3)

    • 101. Chương 101: Có Thai (1).

    • 102. Chương 102: Có Thai (2)

    • 103. Chương 103: Điều Kiện (1)

    • 104. Chương 104: Điều Kiện (2)

    • 105. Chương 105: Hôn Lễ (1)

    • 106. Chương 106: Hôn Lễ (2)

    • 107. Chương 107: Mỵ Dược (1).

    • 108. Chương 108: Mỵ Dược (2).

    • 109. Chương 109: Mỵ Dược (3)

    • 110. Chương 110: Không Khống Chế Được (1).

    • 111. Chương 111: Không Khống Chế Được (2).

    • 112. Chương 112: Không Khống Chế Được (3)

    • 113. Chương 113: Bôi Nhọ (1).

    • 114. Chương 114: Bôi Nhọ (2)

    • 115. Chương 115: Độc Kế (1)

    • 116. Chương 116: Độc Kế (2).

    • 117. Chương 117: Tác Thành (1)

    • 118. Chương 118: Tác Thành (2)

    • 119. Chương 119: Hối Hận (1)

    • 120. Chương 120: Hối Hận (2)

    • 121. Chương 121: Hối Hận (3)

    • 122. Chương 122: Hiểu Lầm (1)

    • 123. Chương 123: Hiểu Lầm (2)

    • 124. Chương 124: Điên Cuồng (1)

    • 125. Chương 125: Điên Cuồng (2)

    • 126. Chương 126: Bắt Cóc (1)

    • 127. Chương 127: Bắt Cóc (2).

    • 128. Chương 128: Nhu Mì (1).

    • 129. Chương 129: Nhu Mì (2).

    • 130. Chương 130: Gặp Rủi Ro (1).

    • 131. Chương 131: Gặp Rủi Ro (2).

    • 132. Chương 132: Gặp Rủi Ro (3).

    • 133. Chương 133: Gặp Rủi Ro (4).

    • 134. Chương 134: Hạnh Phúc (1).

    • 135. Chương 135

    • 136. Chương 136

    • 137. Chương 137: Đấu Tranh (1).

    • 138. Chương 138: Đấu Tranh (2).

    • 139. Chương 139: Bất Ngờ Gặp Lại (1).

    • 140. Chương 140: Bất Ngờ Gặp Lại (2).

    • 141. Chương 141: Bất Ngờ Gặp Lại (3)

    • 142. Chương 142: Từ Bỏ Những Thứ Yêu Thích (1)

    • 143. Chương 143: Từ Bỏ Những Thứ Yêu Thích (2)

    • 144. Chương 144: Bất An (1)

    • 145. Chương 145: Bất An (2)

    • 146. Chương 146: Bất An (3)

    • 147. Chương 147: Báo Thù (1).

    • 148. Chương 148: Báo Thù (2).

    • 149. Chương 149: Báo Ứng (1).

    • 150. Chương 150: Báo Ứng (2)

    • 151. Chương 151: Lựa Chọn (1).

    • 152. Chương 152: Lựa Chọn (2).

    • 153. Chương 153: Đại Kết Cục – Nắm Tay Tới Bạc Đầu

Nội dung

Khấp Huyết Trọng Sinh Đại Giá Hạ Đường Khí Phi Khấp Huyết Trọng Sinh Đại Giá Hạ Đường Khí Phi Contents Khấp Huyết Trọng Sinh Đại Giá Hạ Đường Khí Phi 4 1 Chương 1 Gả Tới Đông Ly 4 2 Chương 2 Vương Gia[.]

Chương 2: Vương Gia Ác Ma (1)

Khi nhớ về muội muội, Diệp Vân Sơ cảm thấy lòng mình như bị đâm bởi một mũi thương sắc nhọn, nỗi đau như chảy tràn trong huyết quản, khiến cơ thể mềm mại của cô run rẩy trên giường hỷ.

Ba năm trước, hình ảnh đau thương lại hiện về, mẫu thân khóc lóc thê lương, muội muội kêu gào tuyệt vọng, khoảnh khắc đó in sâu trong tâm trí nàng Ngày hôm đó, nàng vô tình gặp tiểu công chúa Diệp Vân Tuyết ở lãnh cung, khiến mẫu thân và muội muội phải chịu phạt Khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, nàng phát hiện mình đang trong thân thể muội muội, người đã bị đánh chết, còn mẫu thân thì bị sốc nặng, trở nên điên dại và thần trí mơ hồ.

Không ai quan tâm đến sự sống chết của những nàng nô tỳ, ngay cả khi họ là huyết mạch công chúa, họ vẫn bị xem là hèn mọn Ba năm trôi qua, Diệp Vân Tuyết vẫn nhớ mãi câu nói khinh thường của người xưa, nhấn mạnh sự phân biệt giai cấp trong xã hội.

Các ngươi thật hèn hạ, cả các ngươi và mẫu thân đều là những kẻ hạ tiện, cho dù ta có giết chết các ngươi thì Phụ hoàng cũng sẽ không thèm nhìn Các ngươi là nỗi sỉ nhục của An Khánh Thật vậy, những cung tỳ đê tiện sinh ra con gái thì sao có thể mong muốn sự cao quý? Tiểu công chúa Diệp Vân Tuyết, được Hoàng đế An Khánh sủng ái, làm sao có thể chấp nhận một phu quân xấu xí và ở xa như vậy? Chỉ có nàng, một kẻ đáng lẽ phải chết, con gái của một cung tỳ hèn mọn, mới có thể bị đưa đi hòa thân và nhận “vinh hạnh đặc biệt” này.

Diệp Vân Sơ thả tay xuống, nụ cười khổ trên môi khi nghĩ đến số phận của mình nếu tân nương của Hạ Vệ Thần bị tráo đổi Nỗi lo lắng khiến nàng cảm thấy lạnh người, như có làn gió thấm vào da thịt Đêm đã khuya, ngọn nến đỏ cháy dần, sáp nến chảy ra bàn, trong khi phù dâu và thị nữ bên cạnh không thể chịu nổi, ánh mắt đầy oán hận nhưng vẫn phải tuân theo quy củ, không dám rời khỏi tân phòng.

Ngoài phòng, không gian tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng gió lướt qua Mọi người trong tân phòng đều mệt mỏi và buồn ngủ Đột nhiên, từ xa vọng lại những tiếng bước chân ngắt quãng, nặng nhẹ không đồng nhất, như một người đang đi lảo đảo Mỗi bước chân như giẫm đạp vào lòng Diệp Vân Sơ, khiến tâm trạng nàng thắt lại.

Cửa tân phòng bị đạp vỡ nhanh chóng, một bóng người màu đỏ như lửa lảo đảo xô vào Tà mị dựa vào cửa, đôi mắt mờ ảo vì men say, lạnh lùng nhìn nàng đang ngồi trên giường.

Phù dâu ở một bên thấy Hạ Vệ Thần mới thỏ phào nhẹ nhõm, bước nhanh ra, miệng cười nói:

Chúc mừng tân hôn Nhị điện hạ và Vương phi, mong rằng hai người sẽ luôn tâm đầu ý hợp Hy vọng rằng đôi vợ chồng sẽ sớm có quý tử Xin mời Nhị điện hạ đến thăm Vương phi.

Lời của phù dâu còn chưa dứt đã bị Hạ Vệ Thần cắt đứt không chút khách khí.

Phù dâu hoảng sợ đến mức chân tay run rẩy, suýt nữa ngã xuống đất, không dám nói thêm lời nào và nhanh chóng rời đi cùng các thị nữ Chỉ còn lại nha hoàn hồi môn là Thu Tứ, cô buộc phải quay đầu lại, bất đắc dĩ bước ra cửa trong tâm trạng đầy lo lắng.

Khi mọi người rời đi, tân phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nến lách tách và nhịp tim lo lắng của Diệp Vân Sơ Bầu không khí tĩnh lặng này giống như trước cơn bão, đầy áp lực và sự căng thẳng, như thể mọi thứ đang chờ đợi một sự bùng nổ.

Hạ Vệ Thần nhìn Diệp Vân Tuyết, người đang ngồi yên lặng trên giường với khăn hỷ, đôi mắt đen như sao Để có được tình yêu của nàng, hắn đã hạ thấp bản thân để cầu hôn, nhưng không ngờ lại bị Hoàng đế ngu ngốc và vô đạo cản trở.

An Khánh bày trò, biến hắn thành trò cười cho cả Đông Ly.

Chương 3: Vương Gia Ác Ma (2)

Diệp Vân Sơ bị Hoàng gia An Khánh không công nhận, bị xem là con gái của một cung tỳ hạ tiện Khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Vệ Thần trở nên âm lãnh, lòng đầy tức giận khi hắn tiến lại gần, định xé khăn hỷ trên đầu nàng Tuy nhiên, nàng nhanh chóng đứng lên, tránh khỏi tay hắn.

Hạ Vệ Thần, hãy nhớ rằng ta không phải là Diệp Vân Tuyết; nếu ngươi không muốn, ta có thể trở về An Khánh và để Diệp Vân Tuyết đến đây thay thế.

Giọng nói của Diệp Vân Sơ thanh thúy như tiếng hoàng oanh nhưng có chút run rẩy, thân thể nhẹ nhàng như lá rụng trong gió Đôi mắt Hạ Vệ Thần nhìn chằm chằm vào tân nương với vẻ lạnh lùng, sự tức giận trong anh càng tăng lên, không thể kìm nén được nữa Anh đột ngột phẩy tay đẩy bàn xuống đất, ngọn nến rơi lập tức tắt ngóm, và anh gầm lên với giọng lạnh lẽo.

-Đổi lại? Ngươi cho Hạ Vệ Thần ta là ai? Có phải là người để ngươi đùa bỡn trong tay?

Nghe tiếng vật nặng rơi, Diệp Vân Sơ bỗng cảm thấy sợ hãi khi mọi thứ xung quanh trở nên tối tăm Dù biết rằng Hạ Vệ Thần sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, nàng vẫn quyết tâm lấy dũng khí, tháo bỏ khăn hỷ và lên tiếng.

-Hạ Vệ Thần, ý ta cũng không phải vậy, ta cũng là bị ép buộc.

Trong căn phòng tối đen, ngọn nến đã tắt, chỉ còn ánh trăng mờ ảo chiếu qua cửa sổ Hạ Vệ Thần không thể nhìn rõ diện mạo của Diệp Vân Sơ, nhưng ánh mắt sáng như sao của nàng lại toát lên sự rực rỡ.

Hắn có thể đang say hoặc cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng giờ đây, hắn như được nhìn thấy nàng với đôi mắt lóe sáng, ánh mắt nhẹ nhàng thấm vào tâm hồn hắn Hắn nhớ lại hơn một tháng trước, tại hoàng cung An Khánh, vào một đêm khuya, mặc dù không thấy rõ dung mạo của Tuyết nhi, nhưng hắn mãi mãi không quên được đôi mắt trong trẻo của nàng.

Tâm vội vàng, hắn không chờ Diệp Vân Sơ nói hết câu đã nhanh chóng tiến tới, nắm lấy hai cánh tay nàng và kéo vào lòng, một tay giữ chặt gáy nàng, vội vàng hôn nàng.

Hạ Vệ Thần cảm thấy người trong lòng mình trở nên ngọt ngào và mềm mại, khiến anh nhớ lại đêm một tháng trước, khi Tuyết Nhi của anh cũng ở trong vòng tay anh Không rõ có phải do say rượu hay bản năng nam tính trỗi dậy, nhưng khoảnh khắc này khiến trái tim anh tràn ngập cảm xúc.

Nụ hôn của hắn ngày càng trở nên cuồng nhiệt, tay hắn không ngừng di chuyển, tạo ra cảm giác kích thích trên cơ thể nàng Sự nóng bỏng từ những ngón tay hắn khiến tâm trí hắn hoàn toàn bị chiếm lĩnh Hắn như một con thú hoang, bất chấp những nỗ lực giãy giụa và tiếng kêu đau đớn của nàng, vẫn thô bạo xé rách quần áo nàng.

Hạ Vệ Thần thô lỗ đụng chạm khiến Diệp Vân Sơ hoang mang và sợ hãi, gợi nhớ đến ký ức khủng khiếp hơn một tháng trước Đêm đó, nàng bị một nam nhân xa lạ làm nhục, nằm trên mặt đất lạnh lẽo, và dù đã liều mạng giãy dụa, kêu cứu, nàng vẫn không thể thoát khỏi sự tàn bạo Cảm giác sỉ nhục và tuyệt vọng khi thân thể muội muội bị vấy bẩn khiến nàng không thể chấp nhận được Nàng cảm thấy mình đã không bảo vệ được muội muội, không còn mặt mũi nào để gặp lại nàng Dù đã cố gắng chống cự và cầu xin, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích, không thể thay đổi được số phận bi thảm của mẫu thân và muội muội.

Thân là nữ nhi của cung tỳ hạ tiện, nàng vừa ra đời, liền nhận lấy vận mệnh bị thảm, nhất định phải bị giày xéo, chà đạp.

Chương 4: Vương Gia Ác Ma (3)

Nàng giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi, thân hình nhỏ bé bị đè nặng trên giường Khi nàng muốn hét lên, đôi môi của hắn đã chặn lại, và hắn thô bạo tách hai chân nàng ra Hắn xâm nhập vào mà không gặp trở ngại, nhưng động tác của hắn trở nên cứng đờ, nổi giận gầm nhẹ.

-Tàn hoa bại liễu mà cũng dám đưa tới, An Khánh lão nhân, nỗi nhục ngày hôm nay, ngày khác Bổn Vương sẽ trả gấp bội!

Hắn nói xong, như thể đang trừng phạt và phát tiết sự bất mãn, hành động của hắn trở nên thô bạo và cuồng dã hơn Hắn điên cuồng đụng chạm, đấm nàng, và hung hăng gặm cắn, không chút thương tiếc trong việc đòi hỏi nàng.

Sau một thời gian dài chịu đựng, tất cả nỗi đau đớn chấm dứt khi tiếng rống như mãnh thú của hắn vang lên Từ khi bị hắn chiếm đoạt, Diệp Vân Sơ không còn phản kháng, chỉ lặng lẽ nằm dưới thân hắn, không phát ra âm thanh nào, thậm chí dường như không còn thở Trong khoảnh khắc này, nàng trở thành một cái xác không hồn, chỉ còn lại những giọt nước mắt lấp lánh dưới ánh trăng.

Tâm đã trải qua mười tám năm bị chà đạp ở An Khánh, và mười năm bị Diệp Vân Tuyết hành hạ, gây khó dễ Dù hôm nay nàng đã rời khỏi An Khánh, nhưng liệu nàng có thể thoát khỏi số phận bị người khác giẫm đạp?

Trong đau khổ, nàng phảng phất như thấy Diệp Vân Tuyết kiêu ngạo kia, khuôn mặt cười khinh bỉ, như nghe thấy lời nói chanh chua của nàng ta:

Diệp Vân Sơ, ngươi là loại tàn hoa bại liễu, không trinh không khiết, rất thích hợp để hòa thân với Vương gia tàn bạo Sự kết hợp này thật đê tiện, khiến người ta không khỏi thắc mắc Hạ Vệ Thần sẽ đối xử với ngươi ra sao Điều này thật sự khiến người khác phải mong đợi.

Nước mắt lặng lẽ rơi, lòng nàng không còn bi thương hay mềm yếu, chỉ còn lại sự khuất nhục và không cam lòng Là công chúa của An Khánh, nàng tự hỏi tại sao mình phải chịu đựng số phận này và sống trong nhục nhã Cảm giác hận thù trong nàng dâng trào, thật sự rất hận.

Nước mắt trong suốt, rực rỡ như ánh sao, đã thu hút sự chú ý của Hạ Vệ Thần Tuy đang hưng phấn, nhưng hắn bỗng cảm thấy chán ghét, và ngay lập tức, hắn bứt ra, hừ lạnh và lên tiếng.

Nói xong hắn không có chút lưu luyến lấy quần áo dưới đất mặc vào, cao giọng hô to:

Thị vệ đứng ngoài cửa, lo sợ khi nghe tiếng động, phải thắp nến mà không dám nhìn vào trong Ánh nến và đèn dầu chiếu sáng khắp hỷ phòng, làm lộ rõ mọi thứ Cảnh tượng vui vẻ giờ đây trong mắt Hạ Vệ Thần lại trở thành một hình ảnh khỏa thân đáng chế giễu.

Hắn tức giận vén tấm rèm đỏ lên, quát to:

-Người đâu, đem tiện nhân này ra, loạn côn đánh chết!

Khi lời nói vừa cất lên, không khí trong phòng lập tức trở nên tĩnh lặng Mọi người đều nhận thức rõ rằng người đến hòa thân không phải là công chúa Diệp Vân Tuyết thật, nhưng nàng vẫn là công chúa do An Khánh đưa tới, và không ai dám động thủ khi chưa có chỉ thị từ Hoàng thượng Hơn nữa, đoàn rước dâu của An Khánh vẫn còn ở Đông Ly, nên việc giết công chúa giả lúc này sẽ không phù hợp.

Diệp Vân Sơ đứng dậy, nhẹ nhàng mặc lại quần áo, với động tác uyển chuyển và nụ cười trào phúng trên môi dưới ánh nến Dù nghĩ đến việc bị đánh chết, nàng cảm thấy đó có thể là sự giải thoát khỏi những đau khổ và nhục nhã Tuy nhiên, trong sâu thẳm, nàng không cam lòng và không chấp nhận số phận này.

Nàng cảm nhận nỗi đau khi thấy mẫu thân bị hóa điên chết rét trong ngục tối, cùng nụ cười khinh bỉ của Diệp Vân Tuyết Không thể chết một cách vô nghĩa, nàng trọng sinh vào Diệp Vân Sơ với quyết tâm không để mẹ và em gái đã mất phải thất vọng Nàng không thể từ bỏ, ít nhất là không vào lúc này!

Chương 5: Dung Mạo Xấu Như Quỷ (1)

-Nhị điện hạ, van xin điện hạ khai ân, tha cho công chúa nhà ta, cầu xin người.

Trong không gian tĩnh lặng, âm thanh nặng nề từ nha hoàn hồi môn Thu Tứ vang lên, khi cô quỳ xuống đất, khấu đầu liên tục Gương mặt thanh tú của cô giờ đây đã bị vẻ hoảng sợ thay thế.

Âm thanh “Bộp bộp” vang lên trong không gian yên tĩnh, khi Thu Tứ dập đầu trên sàn nhà cứng chắc, khiến trán nàng chảy máu Tiếng cầu xin thê lương của nàng vang lên, từng lời như dao sắc nhọn đâm vào lòng Diệp Vân Sơ, khiến nội tâm anh tràn ngập đau đớn.

Diệp Vân Sơ cảm thấy lạnh lẽo trong lòng khi nhận ra chỉ có Thu Tứ đối tốt với mình ở Đông Ly Nếu ở An Khánh, nàng còn có chàng và Thất ca bên cạnh, nhưng giờ đây, nàng cảm thấy cô đơn và không còn ai giúp đỡ.

Diệp Vân Sơ tự giễu khi nghĩ về Diệp Vân Tuyết, tự hỏi liệu nàng ta đã biết trước về tình huống này hay chưa Có phải đây chính là điều mà Diệp Vân Tuyết mong chờ nhất? Nàng ta có hy vọng Diệp Vân Sơ sẽ chết một cách thê thảm và chịu đựng sự nhục nhã trước khi ra đi?

“Phịch” một tiếng, Thu Tứ thét lên thê lương, thảm thiết, thân thể nhỏ bé bị Hạ Vệ Thần đá mạnh một cái văng ra xa.

-Còn không ném tiện nhân này ra ngoài?!

Tiếng kêu thảm thiết của Thu Tứ và tiếng hét phẫn nộ của Hạ Vệ Thần đã khiến Diệp Vân Sơ tỉnh lại đột ngột Nàng nhận ra rằng mình không thể chết, không thể để Diệp Vân Tuyết được đắc ý Không kịp chỉnh trang lại y phục xộc xệch, nàng nhảy xuống giường, vén rèm lên và giậm chân tại chỗ, lạnh lùng tuyên bố.

Diệp Vân Sơ bất ngờ xuất hiện, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh Hình ảnh nhỏ bé của nàng được ánh nến chiếu sáng, với chiếc áo xộc xệch và váy hỷ đỏ nhăn nhúm Bờ vai thon gọn và làn da trắng nõn của nàng lộ ra, cổ nàng dài và trắng muốt có vài dấu hôn Bàn tay nhỏ bé của nàng run rẩy nắm chặt áo để che chắn ngực, và dung mạo của nàng trong khoảnh khắc này cũng trở nên rõ nét.

Khuôn mặt trái xoan tinh tế với lông mi dày và đôi mắt sáng ngời, cùng với cái mũi nhỏ xinh và đôi môi anh đào, tạo nên vẻ đẹp thu hút Tuy nhiên, những nốt mụn nước sưng đỏ xuất hiện khắp mặt, khiến cho ngũ quan tinh xảo trở nên đáng sợ và thê thảm.

Nữ tử quá xấu, dung mạo như ác quỷ!

Trong nháy mắt Hạ Vệ Thần trợn to hai mắt, nhảy dựng lên:

Cảm giác ghê tởm dâng lên trong lòng hắn, khiến hắn tưởng chừng như sắp nôn mửa Hắn không thể chấp nhận rằng mình vừa hoan ái với một người phụ nữ xấu xí như ác quỷ, và giờ đây, khi nhìn thấy gương mặt nàng, hắn cảm thấy cuộc sống của mình như đang rơi vào địa ngục.

-Chết hết rồi sao? Còn không mau kéo ả ra ngoài?

Trong cơn giận dữ, Hạ Vệ Thần rống giận, giờ khắc này, hắn như dã thú bị kích động.

Diệp Vân Sơ liếc nhìn mọi người xung quanh với vẻ mặt bình tĩnh Nàng từ từ chỉnh sửa trang phục của mình, ánh mắt dừng lại ở Hạ Vệ Thần, khẽ cười và nhẹ nhàng nói.

Hạ Vệ Thần, khi ngươi cầu hôn ở An Khánh, mọi người đều biết rằng đối tượng ngươi muốn kết hôn là Diệp Vân Tuyết Nhưng ngươi có bao giờ tự hỏi, tại sao An Khánh lại đưa một người có ngoại hình xấu xí như ta đến đây, khi rõ ràng mọi người đều biết ngươi chỉ muốn Diệp Vân Tuyết? Liệu ngươi có nhận ra sự sắp xếp này không?

Giọng nói của Diệp Vân Sơ vừa ngọt ngào lại vừa châm chọc, không hề thể hiện sự cung kính mà ngược lại, như đang cười nhạo Hạ Vệ Thần về những hành động nực cười của hắn, khiến hắn cảm thấy muốn đồng tình với mình.

Chương 6: Dung Mạo Xấu Như Quỷ (2)

Lời của Diệp Vân Sơ khiến Hạ Vệ Thần tức giận nhưng cũng nhận ra sự thật Nữ tử xấu xí này đã chỉ ra rằng, trong ngày cầu hôn tại đại điện An Khánh, mọi người đều biết hắn muốn cưới Diệp Vân Tuyết Tuy nhiên, lão già An Khánh đã cố tình đưa nàng đến với mục đích biến nàng thành quân cờ trong cuộc chiến Nếu Hạ Vệ Thần trong cơn tức giận giết chết nàng, điều đó sẽ khởi động chiến tranh giữa An Khánh và Đông Ly, mà lão ta đã chuẩn bị từ trước, chỉ chờ cơ hội để tấn công.

Nhục nhã hôm nay không thể không báo, vì hắn có đủ sức mạnh để công phá biên cảnh An Khánh bất cứ lúc nào Mặc dù phải nhẫn nhục để thực hiện mưu lớn, hắn quyết định để lão già An Khánh và ả xấu xí này sống thêm một thời gian Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống thì khó tha, hắn tha mạng cho nàng không có nghĩa là sẽ để nàng sống dễ dàng Hắn muốn nàng hiểu thế nào là sống không bằng chết, đó chính là hậu quả khi chọc giận hắn!

Nghĩ vậy, tức giận trong lòng Hạ Vệ Thần giảm vài phần, mày kiếm hắn giãn ra nhìn Diệp Vân Sơ, lạnh giọng quát:

Vương phi với dung mạo xấu xí và tính cách thất đức đã bị cách chức và đuổi vào lãnh cung Bích Diện Uyển Kể từ đó, nơi này trở thành cấm địa, không ai dám đến gần để tránh gây sợ hãi cho người hầu trong cung.

Nghe lời nói của Hạ Vệ Thần, trong lòng Diệp Vân Sơ thở phào nhẹ nhõm, cười nhạt, khom người hướng

Hạ Vệ Thần, nhẹ giọng nói:

-Đa tạ điện hạ khai ân!

Dù Diệp Vân Sơ có dung mạo xấu xí như ác quỷ, Hạ Vệ Thần vẫn không thể rời mắt khỏi đôi mắt trong trẻo, sáng như nước mùa thu của cô Sự hấp dẫn kỳ lạ này khiến lòng hắn càng thêm chán ghét nhưng cũng khó cưỡng lại.

Trong tâm trí Hạ Vệ Thần, hình ảnh Tuyết Nhi với đôi mắt sáng trong trẻo vẫn hiện hữu, khiến lòng anh càng thêm tức giận Sự phẫn nộ trong anh bùng lên, và anh không thể không quát lên trong cơn giận dữ.

Diệp Vân Sơ mỉm cười nhẹ nhàng, không chờ người khác lại gần mà từ từ bước ra ngoài Dáng điệu của nàng uyển chuyển, cử chỉ dịu dàng, mái tóc đen dài như thác nước chảy xuống thắt lưng, bay nhẹ theo từng bước chân, tạo nên hình ảnh như tiên tử cưỡi mây từ phía sau.

Nhìn bóng lưng Diệp Vân Sơ như tiên tử, Hạ Vệ Thần không khỏi nhớ lại đêm khó quên với những đường cong hấp dẫn và làn da mềm mại của nàng Sự quyến rũ ấy khiến hắn quyết định thu binh tại biên giới An Khánh, chỉ để mong có cơ hội cưới nàng Thế nhưng, hắn không ngờ rằng lão già An Khánh lại có âm mưu chờ sẵn.

Tuyết Nhi là người phụ nữ duy nhất của Hạ Vệ Thần, và không ai có thể cướp nàng đi Để bảo vệ nàng, hắn sẵn sàng đối đầu với An Khánh Trong lòng đầy đau đớn, lửa giận bùng cháy, đôi mắt đen của hắn trở nên lạnh lùng và hung dữ, như một ác ma từ địa ngục.

Hạ Vệ Thần không phải là người dễ xúc động, nhưng trong lòng hắn chỉ khao khát có được hạnh phúc bên người mình yêu Tuy nhiên, sự xuất hiện của ả xấu xí đã khiến hắn quyết tâm, ngày hắn khởi binh cũng chính là lúc ả phải trả giá cho những gì đã gây ra.

Chương 7: Điệp Phấn Hoa (1)

Lãnh cung vắng lặng không một tiếng động, đình viện tiêu điều và cô độc, cỏ dại mọc um tùm, tạo nên khung cảnh hoang vu như nơi bị bỏ hoang Trong ngôi nhà, ánh nến le lói chiếu sáng hai bóng người đang tất bật làm việc.

Thu Tứ nhẹ nhàng dùng khăn ngâm nước nóng để lau sạch những dấu vết của tình yêu trên cơ thể Diệp Vân Sơ Mỗi động tác của nàng đều rất cẩn thận, thể hiện nỗi đau lòng sâu sắc, với nước mắt lấp lánh trong hốc mắt Nàng cảm thấy mình so với Diệp Vân thật yếu đuối.

Sơ nhỏ hơn hai tuổi, vẫn ngây ngô nhưng trong lòng cũng hiểu được, đây là cái gì.

Hơn một tháng trước, vào ngày giỗ của mẫu thân công chúa, công chúa đã bí mật dẫn nàng rời khỏi hoàng cung để đến An Quốc tự cầu phúc cho mẹ Tuy nhiên, ngay trong đêm đó, công chúa đã bị làm nhục, khiến nàng nhớ rõ hình ảnh công chúa trở về với vết thương đầy mình Sau đó, công chúa phải nằm trên giường suốt mười ngày, cho đến khi những vết thương mới dần dần biến mất.

Diệp Vân Sơ nhìn vẻ mặt Thu Tứ, tay nàng chậm rãi đặt vào tay Thu Tứ, nhẹ giọng nói:

-Thu Tứ, đừng lo lắng, ta không sao.

Thời gian khó khăn đã qua, nỗi đau hiện tại đối với nàng giờ chỉ là chuyện nhỏ Hơn nữa, thân thể này đã không còn trong sạch, việc chịu nhục một lần hay hai lần cũng chẳng có gì khác biệt.

Thu Tứ thấy chủ nhân thương xót mình, trong lòng đau xót, miễn cưỡng cười, nói:

-Nhị điện hạ quá thô lỗ, dùng khăn nóng đắp thì những vết bầm tím sẽ mau tan.

Diệp Vân Sơ thở dài một tiếng, nói:

-Thu Tứ, vất vả cho ngươi rồi, đi theo ta, lại phải chịu khổ ở Đông Ly này.

Thu Tứ là nha hoàn hồi môn và bạn thân thiết của nàng, lớn lên cùng nhau từ nhỏ Cả hai cùng với mẫu thân phải chịu đựng khổ cực trong lãnh cung Thu Tứ, một đứa trẻ bị bỏ rơi, đã được nha hoàn theo hầu mẫu thân nàng nhặt về Do không có bạn chơi, mẫu thân quyết định giữ Thu Tứ lại để cùng các tỷ muội có thêm bạn đồng hành.

Ngày hôm nay, mẫu thân và muội muội của nàng đã qua đời, và hai cung nữ hầu hạ mẫu thân ở lãnh cung cũng bị Diệp Vân Tuyết điều đi, chỉ để lại Thu Tứ bên cạnh nàng Lần này, Diệp Vân Tuyết lại lấy chồng xa, An Khánh cũng không chuẩn bị nha hoàn hồi môn cho nàng, chỉ còn Thu Tứ đồng hành.

Thu Tứ nghe lời Diệp Vân Sơ, rưng rưng lắc đầu, nàng không ngại khổ, chỉ cần được ở bên công chúa là hạnh phúc nhất Nàng cảm thấy xót xa cho công chúa, người tốt bụng như vậy mà lại phải chịu đựng nhiều đau khổ, khiến nàng tự hỏi tại sao ông trời lại đối xử bất công như vậy.

Diệp Vân Sơ thấy Thu Tứ rầu rĩ không vui, không muốn nàng vì mình mà lo lắng, cười nhạt, nói:

-Thu Tứ đang suy nghĩ gì đấy? Có phải đang mong nhớ vị phó tướng thiếu niên kia?

Nghe Diệp Vân Sơ nói, mặt Thu Tứ đỏ bừng, cảm thấy xấu hổ nhưng lòng lo lắng đã giảm bớt Nàng đánh nhẹ Diệp Vân Sơ và nói với giọng điệu tức giận.

-Công chúa lại giễu cợt nô tỳ rồi, lời này ngàn vạn lần đừng nên nói lung tung.

Dừng một chút, Thu Tứ suy nghĩ cái gì, nói:

Công chúa và nô tỳ không có cơ hội trò chuyện với nhau Vào thời điểm còn ở Đông Ly, công chúa đã nhờ nô tỳ đi tìm Trần ngự y, nhưng rất tiếc là Trần ngự y không có mặt ở đó.

Diệp Vân Sơ nghe vậy nao nao, chợt cười khổ, nói:

Quên đi quá khứ, Thu Tứ, chúng ta đã rời xa An Khánh, và việc không ăn Điệp phấn hoa cũng không còn quan trọng Hạ Vệ Thần đã ra lệnh rằng từ nay ta phải che mặt, vì dung mạo không còn là điều quan trọng nữa!

-Công chúa, thật xin lỗi, là nô tỳ không tốt.

Trong đầu Thu Tứ, mọi người đều ca ngợi công chúa An Khánh Diệp Vân Tuyết là mỹ nhân số một thiên hạ, nhưng thực tế, công chúa của nàng mới là người có vẻ đẹp vượt trội Tuy nhiên, vì sự ghen ghét của Diệp Vân Tuyết, công chúa đã bị buộc phải sử dụng Điệp phấn hoa để che giấu nhan sắc của mình Kết quả là, sau một đêm, dung mạo của công chúa trở nên xấu xí như quỷ dữ, và suốt ba năm qua, chỉ duy nhất Thất hoàng tử còn nhớ đến vẻ đẹp tuyệt trần của nàng.

Chương 8: Điệp Phấn Hoa (2)

Diệp Vân Sơ lắc đầu cười khổ, không thể trách Thu Tứ, bởi vì từ xưa đã có câu "hồng nhan họa thủy" Khi còn ở An Khánh, nàng đã cố tình ăn điệp phấn hoa để khuôn mặt bị biến dạng, nổi đầy nốt mụn nước như một cách tự vệ Giờ đây, khi đã rời xa An Khánh, tình cảnh ở Đông Ly dù không tốt hơn nhưng không còn Diệp Vân Tuyết, nàng không cần phải mang bộ mặt xấu xí này nữa.

Diệp Vân Sơ từ từ tiến đến bàn trang điểm cũ kỹ, ngồi xuống và chăm chú nhìn vào gương đồng Hình ảnh phản chiếu mờ ảo nhưng lại phác họa rõ nét khuôn mặt đáng sợ, khiến cô nhớ lại ánh mắt kinh hãi của Hạ Vệ Thần khi nhìn thấy mình, như thể thấy một ác quỷ Cô không khỏi bật cười lạnh lùng trước sự tàn nhẫn của số phận.

Người trong thiên hạ đều trông mặt mà bắt hình dong, Hạ Vệ Thần kiêu ngạo cũng vậy thôi! Khó trách Hạ

Vệ Thần không chịu thành thân với ai khác ngoài Diệp Vân Tuyết, cho thấy anh ta là người nông cạn, chỉ nhìn bề ngoài Mặc dù mọi người ca ngợi Diệp Vân Tuyết là mỹ nhân số một thiên hạ, nhưng thực tế, nàng lại chán ghét người khác chỉ vì họ có vẻ ngoài hơn mình một chút so với Diệp Vân Tuyết.

Sắc đẹp không đồng nghĩa với tâm hồn đẹp, và ngược lại Nàng luôn lơ đễnh về dung mạo của mình, không phải vì kiêu ngạo, mà vì hiểu rằng cái đẹp cũng sẽ phai tàn theo thời gian Mẫu thân nàng, tuy chỉ là cung tỳ, nhưng sở hữu vẻ đẹp vô song và được Hoàng đế An Khánh coi trọng Tuy nhiên, sắc đẹp đó đã dẫn đến kết cục bi thảm: dung mạo bị hủy hoại, con gái bị hại, hóa điên và cuối cùng chết rét trong nhà lao.

Thu Tứ yên lặng nhìn Diệp Vân Sơ, bỗng nhiên căm giận, nói:

Nhị điện hạ thật sự mù quáng khi yêu thích công chúa Vân Tuyết, người có tính cách ác độc Nếu xét về vẻ đẹp, công chúa Vân Tuyết không thể nào sánh bằng công chúa khác.

Diệp Vân Sơ cười nhạt, nói:

Thu Tứ nhận ra rằng vẻ đẹp bên ngoài chỉ là ảo ảnh, giống như hoa trong gương hay trăng trong nước, không thể tồn tại lâu dài Nếu Hạ Vệ Thần chỉ yêu thích sắc đẹp, thì tình yêu của người đó thật nông cạn và không xứng đáng Đối với nàng, tình yêu phải xuất phát từ trái tim, tinh khiết và thánh thiện, chứ không phải từ dung mạo hay quyền lực.

Diệp Vân Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng bầu trời đêm, mang đến cảm giác thanh tịnh và u nhã Trong khoảnh khắc ấy, cô không khỏi nhớ đến người mà mình trân quý, lòng trĩu nặng một nỗi niềm sâu lắng.

Trong thế gian này, có một chàng trai yêu nàng bằng tất cả trái tim, không vì quyền lực hay sắc đẹp, mà chỉ đơn giản là vì nàng Tình yêu của chàng dành cho nàng sâu sắc và mãnh liệt, nhưng đáng tiếc, chàng không hay biết rằng Diệp Vân Vãn vẫn còn sống Sau khi nhận tin dữ về nàng, chàng không chịu nổi nỗi đau và đã rời khỏi An Khánh, không biết giờ đây nàng có khỏe mạnh hay không.

Nếu không xảy ra sự kiện bi thảm hơn một tháng trước, nàng sẽ không bao giờ rời xa Đông Ly để đi lấy chồng Tuy nhiên, hôm nay, nàng cảm thấy mình không còn xứng đáng với chàng nữa, vì thân thể nàng đã bị tổn thương, trong khi chàng vẫn giữ được phong độ thanh nhã, khiến người khác say mê.

Nước mắt khổ sở của Diệp Vân Sơ chảy xuống dưới ánh trăng, lòng nàng đau nhói khi nhớ thương chàng Trong đêm vắng lặng, nàng không thể ngủ yên, và trong giấc mơ, nàng lại gặp chàng nhưng khoảng cách giữa họ ngày càng xa Ánh mắt chàng không hướng về nàng, mà chỉ nhìn vào dáng người nhỏ bé nằm trên mặt đất, thê lương kêu lên.

-Vãn nhi, Vãn nhi của ta…

Nàng muốn đáp lại tiếng gọi của chàng nhưng không thể phát ra âm thanh, chỉ biết nhìn chàng với vẻ bi thương Sau một thời gian dài chịu đựng khổ sở, nàng bỗng cảm thấy cổ mình bị bóp chặt, không thể thở được, hoảng sợ tột độ khi thấy chàng nắm chặt cổ mình với vẻ mặt dữ tợn và quát lớn.

-Là ngươi, là ngươi hại chết Vãn nhi của ta, ngươi trả mạng Vãn nhi đây, trả lại mạng cho Vãn nhi…

Chương 9: Châm Ngòi Ly Gián (1)

Tiếng hô thê lương dần biến thành tiếng khóc nức nở ai oán, cổ truyền đến cảm giác khó thở, làm Diệp Vân

Sơ tỉnh dậy trong ánh sáng ban ngày và ngay lập tức bị choáng ngợp bởi ánh mắt đầy hận thù Người chủ sở hữu đôi mắt đó có mái tóc rối bù và đang bóp chặt cổ nàng, tạo ra một tình huống căng thẳng và nguy hiểm.

-Ta muốn giết ngươi, giết ngươi.

Cô gái trước mắt tóc tai bù xù, quần áo bẩn thỉu xộc xệch, dung nhan tái nhợt, giống nư kẻ điên, thê lương la lên.

Khi nhìn thấy nàng ta, Diệp Vân Sơ hoảng hốt và liều mạng giãy dụa để đẩy nàng ra, vô tình chạm vào cái ghế khiến nó đổ và phát ra tiếng động lớn.

Ô ô, tâm trí chưa kịp ổn định thì nàng ta đã khóc lớn Ngay lúc đó, tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa vang lên, mấy người vú già vội vã vào, không thèm nhìn Diệp Vân Sơ, kéo nàng ra ngoài, trong số đó có một người tức giận quát.

-Con điên này, điên chưa đủ hay sao? Không cho người khác yên tĩnh lấy một khắc!

Cô gái hoảng loạn cố gắng giãy dụa và kêu khóc, nhưng vẫn bị kéo ra ngoài Trước khi rời đi, ánh mắt của cô hướng về phía Diệp Vân Sơ, mang theo sự hoảng sợ và oán hận.

Tiếng khóc dần xa khuất trong lãnh cung rộng lớn, khiến tâm trạng của Thu Tứ trở nên bất ổn Nàng lảo đảo bước vào, hoảng hốt kêu lên khi nghĩ đến việc người ta đã kéo nàng ta đi nơi khác.

-Công chúa, đã xảy ra chuyện gì? Lúc nãy là người nào khóc vậy?

Diệp Vân Sơ chưa kịp đáp lại thì một cô gái trẻ tuổi đã bước vào, hành lễ với nàng và nói.

Tiểu Châu, nô tỳ được cử đến hầu hạ Vương phi nương nương, thể hiện sự khinh miệt rõ ràng qua ánh mắt của mình Mặc dù phải tuân theo quy củ và hành lễ với Diệp Vân Sơ, nhưng sự thiếu tôn trọng của Tiểu Châu vẫn hiện hữu, khi cô không thể giấu được cảm giác chán ghét và khinh thường đối với diện mạo thê thảm của Diệp Vân Sơ.

Diệp Vân Sơ không bận tâm đến ánh mắt khinh miệt của Tiểu Châu; trong lòng cô chỉ cười châm chọc và tiếp tục hỏi một cách nhẹ nhàng.

-Người lúc nãy từ đâu đến? Sao lại xuất hiện ở đây?

-Ả ta là một con điên!

Thấy Diệp Vân Sơ hỏi, trên mặt Tiểu Châu hiện lên khinh thường, nói:

-Ả ta tên là Hướng Nhu, ban đầu là Nhị điện hạ…

Nói tới đây, Tiểu Châu giống như chợt nhớ ra cái gì, vội câm miệng lại, dừng một chút, lúc này mới vừa cười vừa nói:

Vương phi nương nương, xin đừng trách nô tỳ, có những chuyện mà hạ nhân như nô tỳ không thể tùy tiện bàn luận Vừa rồi, ả điên kia đã quấy rối Vương phi, thật sự là điều không thể chấp nhận!

Khi nghe đến tên Hướng Nhu, Diệp Vân Sơ không khỏi ngẩn ra, tâm trí nàng lạc vào những kỷ niệm về một người mà nàng từng biết Nàng không chú ý đến những lời Tiểu Châu đang nói, chỉ để hình ảnh đó chiếm lĩnh suy nghĩ của mình.

Hướng Nhu là cái tên mà nàng rất quen thuộc, vì đã nghe từ thống lĩnh quân đội, tướng quân Lệ Ngân, người đã đưa nàng đến hòa thân Tướng quân Lệ Ngân không chỉ cứu Hoàng đế An Khánh mà còn được trọng dụng và phong làm tướng quân, trở thành người tâm phúc của Hoàng đế, đứng dưới một người nhưng trên vạn người.

Diệp Vân Sơ băn khoăn liệu Hướng Nhu mà hắn nhắc đến có phải là một cô gái điên hay không Nghĩ vậy, cô không còn chú ý đến Tiểu Châu nữa, mà nhanh chóng lấy khăn lụa trắng từ tay Thu Tứ để che mặt, rồi bước ra ngoài một cách vội vã.

Diệp Vân Sơ vội vã bước ra cửa cung thì bất ngờ va phải một cô gái khác Chưa kịp nói gì, Tiểu Châu từ phía sau đã nhanh chóng tiến lên và lớn tiếng quát mắng.

-Lớn mật, dám đụng vào Vương phi nương nương?

Nàng kia như ngẩn người, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Vân Sơ, gương mặt diễm lệ trong nháy mắt hiện lên khinh thường, hừ lạnh nói:

-Vương phi nương nương? Người quái dị như ả cũng có thể làm Vương phi nương nương?

Vừa nói, nàng kia vừa cười chê liên tục.

Thật sự, ai dám nghĩ rằng mình là ai? Chỉ vừa mới kết hôn mà đã bị Nhị điện hạ đuổi đến lãnh cung, còn gọi là Vương phi Thực chất, đây chỉ là một màn kịch mà thôi, chẳng khác gì so với chúng ta!

-Lớn mật! Vương phi nương nương nhà ta công chúa An Khánh, thân phận tôn quý, làm sao có thể đánh đồng với tiện phụ ngươi được?

Tiểu Châu là người nhanh nhẹn, với lời nói sắc bén và đôi khi gây khó chịu cho người khác Dù bề ngoài có vẻ như đang bảo vệ Diệp Vân Sơ, nhưng thực chất, mục đích của cô lại là để chọc tức nàng.

Chương 10: Châm Ngòi Ly Gián (2)

Diệp Vân Sơ lặng lẽ quan sát Tiểu Châu khi cô ta tranh chấp với một người khác, không can thiệp vào cuộc cãi vã Tiểu Châu, được Hạ Vệ Thần phái đến, có thể chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của hắn Mặc dù Hạ Vệ Thần chưa thể hạ sát nàng ngay lúc này, nhưng việc phái Tiểu Châu đến nhằm mục đích gây rối và thêm phần thị phi cho cuộc sống của nàng là điều hiển nhiên.

Hạ Vệ Thần, ngươi thực sự căm ghét Hoàng đế An Khánh vì đã làm nhục ngươi, nên mới trút giận lên ta? Việc sử dụng những thủ đoạn hèn hạ như vậy để đối phó với Diệp Vân Sơ thật sự cho thấy ngươi không coi ta ra gì!

Nghĩ thế, Diệp Vân Sơ cười nhạt, nhìn nàng kia nói:

Đúng vậy, đây chính là Đông Ly Mặc dù Vân Sơ bị điện hạ đuổi vào lãnh uyển, nhưng tước vị Vương phi của cô vẫn được giữ nguyên Nếu không có tước vị này, chỉ cần An Khánh còn tồn tại, Vân Sơ vẫn mãi là công chúa An Khánh, và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Diệp Vân Sơ thể hiện rõ ràng vị thế của nàng, dù chỉ là người thay thế trong hôn nhân Là công chúa của một nước, nàng vẫn được kiêng nể, ngay cả khi Hạ Vệ Thần có chán ghét nàng Những người xung quanh đừng nên xem thường nàng, vì nàng không phải là người dễ bị nắm bắt.

Nàng kia bị Diệp Vân Sơ nhìn chằm chằm, cảm thấy kinh hãi nhưng nhanh chóng cúi đầu, không nói lời nào và vội vã rời đi Trước khi đi, ánh mắt nàng chứa đầy oán hận và sự không cam lòng không thể diễn tả.

Lưu lạc trong lãnh uyển là những người phạm lỗi bên cạnh Hạ Vệ Thần, bao gồm cả thị thiếp bị đuổi vào đây Mặc dù Hạ Vệ Thần không quan tâm đến họ, nhưng trong lãnh uyển vẫn xảy ra nhiều mâu thuẫn và xung đột giữa các thành viên.

Vệ Thần đã dự đoán trước rằng người ở đây sẽ không chịu an phận, vì vậy đã cố tình để Tiểu Châu đến nhằm kích thích, khiến nàng trở thành mục tiêu ghen ghét và căm hận từ những người khác trong lãnh uyển.

Diệp Vân Sơ nhìn nàng kia rời đi, một lúc lâu sau mới chạm rãi thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn Tiểu Châu, nhẹ giọng nói:

-Tiểu Châu, người là nô tài, nên an phận nô tài, một mình quạt gió thổi lửa, châm ngòi ly gián, ngươi có biết tội của ngươi không?

Tiểu Châu ngạc nhiên, sắc mặt biến đổi khi nhận ra Diệp Vân Sơ dễ dàng nhận ra ý định của mình Trong lòng hoảng hốt, nàng cúi đầu nói.

-Vương phi nương nương, nô tỳ nhất thời nhanh miệng, mong Vương phi nương nương thứ tội!

Diệp Vân Sơ khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:

-Ta cũng không muốn làm khó ngươi, ngươi nên đi đi!

Nàng hiểu rằng Tiểu Châu cũng chỉ là người bị sai khiến, nên không muốn trách phạt cô ấy Tuy nhiên, một con cờ như vậy không thể giữ lại bên mình, nhất là khi đã có Thu Tứ bên cạnh là đủ rồi.

Tiểu Châu nghe vậy sắc mặt biến đổi khủng khiếp, chỉ thấy “phịch” một tiếng, nàng ta quỳ trên mặt đất, thất kinh nói:

Nương nương, nô tỳ nhận ra lỗi lầm của mình và xin nương nương hãy tha thứ, đừng đuổi nô tỳ đi Nô tỳ đã hoàn toàn trung thành và là người của nương nương, nếu bị đuổi, nô tỳ không biết sẽ đi đâu nữa!

Diệp Vân Sơ không vì Tiểu Châu khẩn cầu mà mềm lòng, nàng chậm rãi lắc đầu, thản nhiên nói:

-Ngươi từ nơi nào thì trở về nơi đấy, ngươi chỉ cần biết là ta để ngươi về, cứ tin là chủ nhân ngươi sẽ không làm khó ngươi!

Diệp Vân Sơ, ngươi đã nhầm! Bổn Vương không phải là người có trái tim nhân từ như ngươi nghĩ Ngay khi Diệp Vân Sơ vừa dứt lời, một tiếng cười lạnh lùng vang lên.

Bổn Vương không thể chấp nhận sự vô dụng và bất kính đối với Vương phi Hãy triệu tập tất cả mọi người trong lãnh uyển đến đây ngay lập tức! Hôm nay, Bổn Vương nhất định sẽ trừng phạt những kẻ dám xúc phạm.

Chương 11: Trách Phạt (1)

Hạ Vệ Thần xuất hiện tại Lãnh cung, nơi mà hắn thường vứt bỏ các thị thiếp Đây là khu vực trong Vương phủ mà hắn tuyệt đối không bao giờ đặt chân tới.

Diệp Vân Sơ cảm thấy kinh hãi khi thấy Hạ Vệ Thần phô trương sức mạnh, nàng đã biết rằng hắn sẽ không để nàng sống yên ổn Tuy nhiên, nàng không ngờ rằng hắn lại vội vàng tự mình xuất hiện, tạo thêm nhiều kẻ thù cho nàng.

Bất kính với Vương phi sẽ không bao giờ được tha thứ Diệp Vân Sơ mỉm cười một cách chua chát, nàng hiểu rõ Hạ Vệ Thần không có ý tốt giúp đỡ mình Trong thâm tâm, Diệp Vân Sơ nhận ra rằng lần này Hạ Vệ Thần có động cơ khác.

Vệ Thần tới đây là không có ý tốt, cũng mơ hồ đoán được mục đích của hắn, nhưng không có cách nào ngăn cản.

Vương phi, tại sao ngươi không thỉnh an Bổn Vương khi thấy Bổn Vương đang không vui? Lời nói của Hạ Vệ Thần như một mũi băng đâm vào tai Diệp Vân Sơ, khiến nàng không kịp suy nghĩ thêm.

Diệp Vân Sơ hồi phục tinh thần và nhận ra trước cửa có đông người quỳ, bao gồm cả già trẻ lớn bé, nô tỳ hạ nhân và các thị thiếp trong lãnh uyển Tất cả đều cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất lạnh lẽo.

Diệp Vân Sơ cảm thấy lo lắng khi thấy những hạ nhân và thị thiếp nhìn nàng với vẻ mặt oán hận Dù trong lòng thấp thỏm, nàng vẫn cố gắng tự trấn tĩnh, chậm rãi tiến lên và cúi chào Hạ Vệ Thần từ xa, nhẹ nhàng lên tiếng.

-Vân Sơ tham kiến Nhị điện hạ.

Hạ Vệ Thần lạnh lùng nhìn nàng, hừ một tiếng, rồi ánh mắt của hắn quét qua những người đang quỳ dưới đất Sau một lúc, hắn quát lên bằng giọng lạnh lùng.

-Cẩu nô tài các ngươi có biết tội không?

Mọi người cảm thấy hoang mang và sợ hãi khi bị Hạ Vệ Thần mắng mà không hiểu lý do, họ cúi đầu xin lỗi trong khi chứng kiến vẻ mặt tức giận của Hạ Vệ Thần.

-Điện hạ bớt giận, nô tài biết tội.

Hạ Vệ Thần hừ một tiếng, khuôn mặt tuấn tú bỗng trầm xuống, lạnh lùng nói:

Vương phi tại lãnh uyển, các ngươi dám coi thường, điều đó là tội chết Bổn Vương nhân từ chỉ phạt mỗi người một trăm cái tát, các ngươi có nghe rõ không?

Mọi người có dám lên tiếng không? Ngay khi tiếng nói vừa dứt, âm thanh “chát” vang lên như tiếng pháo, khiến những hạ nhân hoảng hốt tự tát vào mặt mình, ánh mắt lơ đãng hướng về Diệp Vân Sơ với phần nào oán hận.

Khi mọi người đều hướng ánh mắt oán hận về phía Diệp Vân Sơ, Hạ Vệ Thần nở một nụ cười lạnh lùng như băng, nhưng ngay sau đó, sắc mặt anh ta trở nên nghiêm trọng và quát mắng các thị thiếp đang quỳ dưới đất.

-Về phần các ngươi, coi rẻ Vương phi, tội nặng thêm một bậc!

Nói xong quay về phía Tiểu Châu cũng đang quỳ, hỏi:

-Lúc nãy là ai bất kính với Vương phi?

Tiểu Châu nhìn thoáng qua trong đám người đang quỳ gối có một cô gái đang run cầm cập, nói:

-Hồi bẩm điện hạ, vừa nãy là Mỵ thị nhân va chạm với Vương phi nương nương, còn nói năng lỗ mãng với Vương phi nương nương!

-Nói năng bất kính với Vương phi, không có chút tôn ti trật tự, phạt đánh mườitrượng!

Hạ Vệ Thần lạnh lùng tuyên bố: "Đánh mười trượng!" Ngay khi lời này được phát ra, người Mỵ thị nhân lập tức mềm oặt, ngã xuống đất và lớn tiếng kêu khóc.

Điện hạ, nô tỳ bị oan uổng, điện hạ… Trước lời cầu xin tha thứ của Mỵ thị nhân, Hạ Vệ Thần giả vờ không nghe thấy, với gương mặt lạnh lùng và tức giận quát lên.

Thị vệ tiến lên kéo Mỵ thị nhân ra ngoài, người này đã khóc lóc ngã xuống đất và không dám cầu xin tha thứ Tuy nhiên, ánh mắt oán độc của Mỵ thị nhân lại đổ dồn về phía Diệp Vân Sơ, như muốn xé nát cô thành nhiều mảnh Ánh mắt ấy sắc như lưỡi dao, khiến Diệp Vân Sơ cảm thấy lạnh toát cả người.

Chương 12: Trách Phạt (2)

Diệp Vân Sơ nhận ra rằng Hạ Vệ Thần đang cố ý trừng phạt những người đo, và đã đạo diễn một vở kịch để tạo ra sự oán hận đối với nàng Tuy nhiên, khi chứng kiến Mỵ thị nhân đang bị đánh và kêu đau thê thảm, nàng không thể chịu đựng được nữa và đã quát lên một cách nhỏ nhẹ.

Hạ Vệ Thần không ngạc nhiên khi Diệp Vân Sơ lên tiếng ngăn cản, dường như hắn đã đoán trước được điều này Hắn nhẹ nhàng gảy mày kiếm, mở mắt nhìn Diệp Vân Sơ với nụ cười khinh thường, thản nhiên đáp lại.

-A? Vương phi có gì muốn nói với Bổn Vương sao?

Diệp Vân Sơ cắn môi, sau đó mới bình tĩnh hỏi:

-Điện hạ vì sao trách phạt các nàng?

Hạ Vệ Thần cười khẩy, nụ cười của hắn khiến mọi người xung quanh phải ngẩn ngơ, nhưng những lời hắn nói lại khiến lòng người lạnh giá.

Các nàng đáng bị phạt vì đã bất kính với chủ nhân, coi thường chính thất, và phạm thượng với Vương phi Hành động này không chỉ là tội lỗi mà còn làm tăng thêm mức độ nghiêm trọng Liệu Vương phi có cho rằng họ không xứng đáng nhận hình phạt, hay là Vương phi đã mềm lòng trước sự chịu đựng của họ?

Diệp Vân Sơ nhất thời cứng họng trước tiếng kêu thảm thiết của Mỵ thị nhân, ánh mắt nàng đổ dồn về phía Hạ Vệ Thần Sau một lúc im lặng, nàng mới cắn răng lên tiếng.

Mỵ thị nhân không cố ý va chạm với nô tỳ, và sự việc này không chỉ là lỗi của riêng Mỵ thị nhân; nếu điện hạ muốn trách phạt, thì cũng nên xem xét trách nhiệm của nô tỳ.

Môi Hạ Vệ Thần khẽ nhếch, con ngươi đen quét qua đôi mắt Diệp Vân Sơ, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, thản nhiên nói:

-Nếu Vương phi muốn bị phạt, Bổn Vương sao có thể không thành toàn tâm ý của Vương phi?

Nói xong, hắn quay đầu, lạnh lùng sai thị vệ đang đánh Mỵ thị nhân:

Dừng tay! Vương phi, với tấm lòng nhân ái, không muốn thấy Mỵ thị nhân phải chịu tội, vì vậy hãy chuyển sang phạt Vương phi Hơn nữa, đây là sự tự nguyện của Vương phi trong việc nhận phạt, vì vậy hình phạt sẽ là năm mươi trượng!

Diệp Vân Sơ cảm thấy lạnh toát khi nghe Hạ Vệ Thần tuyên bố sẽ đánh nàng năm mươi trượng So với Mỵ thị chỉ bị đánh mười trượng mà đã ngất xỉu, máu me bê bết, nàng biết rằng nếu phải chịu đựng số trượng này, nàng sẽ chỉ còn chút hơi tàn Hạ Vệ Thần tỏ ra tàn nhẫn, không có ý định để nàng sống dễ dàng, mà muốn nàng phải chịu đựng đến mức không còn khả năng sống sót.

Dù nàng đã nói ra những lời đó, giờ đây không gì có thể rút lại được, ngay cả khi phải chịu trách phạt hôm nay, nàng cũng không thể lùi bước.

Song đúng lúc này thì hai đầu gối Thu Tứ vẫn đi theo Diệp Vân Sơ đã mềm nhũn, quỳ sụp dưới mặt đất, run giọng nói:

Điện hạ, chủ nhân của nô tỳ là công chúa An Khánh, có giá trị vô cùng quý giá Nô tỳ xin cầu khẩn điện hạ hãy tha thứ cho chủ nhân, và nô tỳ sẵn lòng nhận hình phạt thay cho người.

Lời Thu Tứ vừa nói ra, sắc mặt Hạ Vệ Thần trầm xuống, hai tay nắm chặt lại, cười lạnh một tiếng, nói:

Hay cho công chúa An Khánh, thân phận cao quý khiến Bổn Vương không dám trách phạt Nếu có sơ suất xảy ra, Hoàng đế An Khánh sẽ không dễ dàng bỏ qua Thật may mắn khi nô tài của công chúa đã thể hiện sự trung thành, vì vậy Bổn Vương quyết định sẽ để nô tài chịu phạt thay cho công chúa.

Hạ Vệ Thần căm phẫn, hận Diệp Vân Sơ đến mức muốn trả thù, bởi vì chính ả đã khiến hắn và Tuyết nhi không thể đến được với nhau.

-Thu Tứ, ngàn vạn cũng không thể…

Khi Thu Tứ tự nguyện chấp nhận hình phạt, Diệp Vân Sơ cảm thấy lo lắng và muốn khuyên can, nhưng chưa kịp nói hết câu thì Hạ Vệ Thần đã lạnh lùng nhìn nàng và quát lên.

Chương 13: Thiếp Tâm Ai Liên (1)

Hạ Vệ Thần ra lệnh, hai người từ đám thị vệ tiến tới và khống chế Thu Tứ xuống đất Diệp Vân Sơ cảm thấy hoảng hốt nhưng chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Hạ Vệ Thần cười lạnh.

-Vương phi, mau thưởng thức vở kịch hay mà Bổn Vương vì ngươi đã sắp xếp, Bổn Vương tin tưởng Bổn Vương sẽ không làm ngươi thất vọng.

Diệp Vân Sơ cảm thấy nặng nề khi nghe lời nói của Hạ Vệ Thần, cô nhận ra rằng mọi hành động của hắn hôm nay chỉ nhằm mục đích khiến cô phải chú ý Hạ Vệ Thần không có ý định để cô sống yên ổn, và hắn sẽ không rời đi cho đến khi đạt được mục đích của mình Với thân phận nhạy cảm hiện tại, Diệp Vân Sơ biết rằng mình đang bị rình rập, nhưng những người từ An Khánh vẫn chưa rời đi, khiến Hạ Vệ Thần không thể trực tiếp làm hại cô Mục tiêu của hắn chính là Thu Tứ, và những trò chơi mà hắn tạo ra chỉ là để dụ dỗ cô Trong lúc trầm tư, âm thanh mạnh mẽ của từng nhát trượng vang lên, khiến lòng Diệp Vân thêm nặng trĩu.

Sơ cảm thấy tâm trạng thắt chặt khi nhìn thấy Thu Tứ bị giữ chặt dưới đất, bị đánh bằng những trượng gỗ nặng nề Sắc mặt nàng tái nhợt, môi bị cắn chặt, không phát ra tiếng nào, chỉ có mồ hôi chảy xuống trán, thể hiện nỗi đau đớn mà nàng đang phải chịu đựng.

Nhìn Thu Tứ, Diệp Vân Sơ cảm thấy lòng mình như bị xé rách và đôi mắt trợn tròn vì chua chát, nỗi đau trong lòng như bị đâm nhói khó chịu Tình huống hiện tại khiến nàng nhớ lại kỷ niệm ba năm trước.

Ba năm trước, nàng cùng muội muội và mẫu thân sống trong lãnh cung, bị các phi tần trong hậu cung gây khó khăn không thể ra ngoài Vào ngày định mệnh ấy, khi mẫu thân ốm nặng, nàng đã quyết tâm ra ngoài tìm ngự y Sau nhiều nỗ lực, nàng tìm được Trần ngự y và trên đường trở về lãnh cung, bất ngờ gặp Diệp Vân Tuyết đang dạo chơi trong ngự hoa viên Diệp Vân Tuyết, thích gây khó dễ cho các tỷ muội, đã không cho nàng dễ dàng rời đi Tuy nhiên, vì lo lắng cho sức khỏe của mẫu thân, nàng đã phớt lờ lời nói của Diệp Vân Tuyết và vội vã dẫn Trần ngự y rời đi.

Diệp Vân Tuyết đã dẫn người vào lãnh cung để trừng phạt nàng với lý do bất kính, chỉ sau khi Trần ngự y rời đi sau khi chữa bệnh cho mẫu thân nàng Hành động này cho thấy tâm tư ác độc của Diệp Vân Tuyết, khi mà hình phạt một trăm trượng sẽ gây tổn thương nghiêm trọng, thậm chí đến cả người bằng sắt cũng không thể chịu đựng nổi Rõ ràng, nàng ta muốn mượn cớ này để lấy mạng nàng.

Khi nàng và Diệp Thiên Tuyết đang tranh cãi tại cửa lãnh cung, sự ồn ào đã khiến muội muội và mẫu thân nàng chú ý Muội chỉ nói với Diệp Vân Tuyết vài câu, nhưng không ngờ Diệp Vân Tuyết lại tức giận và đánh cả tỷ muội của nàng.

Trong lúc nàng Từ Diệp Vân Vãn ngất đi, khi tỉnh lại, nàng phát hiện muội muội đã chết và linh hồn mình đang ở trong cơ thể của muội Kể từ đó, Từ Diệp Vân Vãn trở thành Diệp Vân Sơ Mẹ nàng, không chịu nổi cú sốc mất con, trở nên điên dại và cuối cùng bị Hoàng đế An Khánh giam giữ trong ngục tối, chịu cảnh chết rét trong đó.

Trong bối cảnh thâm cung đầy hiểm ác, nàng nhận ra sự tàn nhẫn của lòng người, khiến việc sinh tồn trở nên vô cùng khó khăn Nàng hiểu rõ Diệp Vân Tuyết căm ghét mình và tỷ muội vì vẻ đẹp thừa hưởng từ mẫu thân Quyết tâm sống sót để báo thù, nàng đã tự hủy hoại dung mạo của mình Tuy nhiên, khi chuẩn bị thực hiện điều đó, nàng gặp Trần ngự y, người đã thương xót và giúp nàng bằng cách cho nàng Điệp phấn hoa, che đậy thành công vẻ đẹp khuynh thành của mình.

Chương 14: Thiếp Tâm Ai Liên (2)

Bạch bạch! Mỗi tiếng đánh vang lên khiến tâm Diệp Vân Sơ như bị bóp chặt, gợi nhớ đến quá khứ đau thương khi nàng liên lụy muội muội bị Diệp Vân Tuyết đánh chết Hôm nay, nàng không thể để Thu Tứ gặp phải số phận tương tự Không, nàng không thể chịu đựng thêm nỗi đau này nữa! - Dừng tay, không được đánh nữa, dừng tay!

Nàng nghẹn ngào khóc la, xông lên phía trước, nhào tới trên người Thu Tứ, bảo vệ cho nàng ấy.

Diệp Vân Sơ bất ngờ bị đánh mạnh vào lưng, khiến da thịt bị tróc và đau nhói Mặc dù gặp nguy hiểm, nàng vẫn mạo hiểm lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn Hạ Vệ Thần và run rẩy cầu xin: "Điện hạ, xin người bỏ qua cho Thu Tứ!"

-Làm sao? Vương phi đau lòng sao?

Mày kiếm Hạ Vệ Thần gảy nhẹ, trên miệng hiện lên nụ cười lãnh khốc, lạnh lùng nói:

Nếu ngươi muốn Bổn Vương tha thứ cho nô tỳ này, không khó khăn gì Nếu Vương phi và nô tài có tình cảm sâu đậm, hãy để Vương phi nhận hình phạt thay cho nô tài, được không?

Nói xong Hạ Vệ Thần dừng lại một chút, vừa cười lạnh vừa nói:

-Vương phi cũng đừng nói Bổn Vương vô tình, còn lại ba mươi trượng, Vương phi một mình chịu thôi! Vương phi có thắc mắc gì không?

Ba mươi trượng sao? Ánh mắt Diệp Vân Sơ rơi vào vết máu loang lổ trên lưng Thu Tứ, cắn răng nói: -Nô tỳ không có thắc mắc gì!

Khi Diệp Vân Sơ vừa dứt lời, Thu Tứ lập tức lên tiếng, quyết tâm bảo vệ Diệp Vân Sơ bằng cách kêu gọi Hạ Vệ Thần: "Điện hạ, xin người đừng phạt công chúa nhà nô tỳ Nô tỳ nguyện chịu mọi trách phạt, xin điện hạ khai ân!"

Diệp Vân Sơ cảm thấy khó chịu tột cùng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn của Thu Tứ, nước mắt không thể ngăn được, từ từ rơi xuống từ khóe mắt.

-Công chúa, nô tỳ xin người…

Sắc mặt của Thu trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, và cơn đau thấu xương khiến nàng phải nỗ lực rất nhiều mới có thể nói chuyện.

Diệp Vân Sơ khóc không thành tiếng, nàng ôm Thu Tứ thật chặt, nghẹn ngào khóc:

-Thu Tứ, đừng nói nữa, xin ngươi đừng nói nữa!

Nhìn thấy Diệp Vân Sơ ôm nhau từ xa, Hạ Vệ Thần cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, như bị đâm vào tim, khiến hắn đau đớn Tay hắn nắm chặt, ngón tay trắng bệch và ánh mắt lạnh lùng, hắn lớn tiếng quát.

Nữ nhân xấu xí này đang cố gắng giả vờ đáng thương trước mặt hắn, nhưng sau khi đã dám mạo danh Tuyết nhi, cô ta phải đối mặt với cơn giận dữ của hắn Việc cô ta khiến hắn không thể lấy Tuyết nhi sẽ không bao giờ được hắn tha thứ Hôm nay chỉ mới là khởi đầu cho những gì sắp xảy ra.

Nữ nhân này đã dám đứng ra bảo vệ nô tỳ, điều này khiến hắn không khỏi bất ngờ Dù trong lòng hắn có chút cười nàng vì cách nói chuyện ngây ngô, nhưng hắn cũng âm thầm thán phục sự can đảm của nàng khi dám đối đầu với hắn.

Mà cũng vì như thế nên mới làm hắn càng thêm tức giận, giận không thể xé nữ nhân này thành từng mảnh nhỏ.

Sau khi Hạ Vệ Thần ra lệnh, Diệp Vân Sơ cảm thấy đau đớn tột cùng khi cây gậy đánh vào lưng, khiến tứ chi nàng như rã rời Nàng gắt gao cắn môi dưới, ôm chặt Thu Tứ và nắm tay đến trắng bệch vì sức ép Trong khoảnh khắc này, nàng nhớ lại những tiếng kêu thê lương của muội muội và tiếng khóc tuyệt vọng của mẫu thân ba năm trước, nỗi đau đớn thấm vào tận xương tủy Bi phẫn và hận thù dâng trào, nhưng trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất: phải sống, không để Diệp Vân Tuyết dễ dàng đạt được mục đích của mình.

Ngày đăng: 11/04/2022, 15:35

TÀI LIỆU CÙNG NGƯỜI DÙNG

TÀI LIỆU LIÊN QUAN

w