SỰ DÀN TRÃI TÀI TÌNH, NÉT TINH ANH SÁNG TẠO TRONG QUÊ HƯƠNG CÕN ĐÓ
I. Quê hương tâm thức
Nếu nhƣ hồn thiêng sông núi Việt Nam còn và vang vọng mãi trong lòng thi sĩ, thì, tiếng tâm thức yên bình, tĩnh lặng thiêng liêng luôn nằm sẵn, đợi chờ nhà thơ cho thêm hoa trái. Đây chính là phút giây tao ngộ kỳ bí của kiếp người, của áng mây bảng lảng trôi về cõi trời Hy Mã, hay của vũ trụ siêu cùng hoà nhập với thế giới vĩnh hằng trên lộ trình phát triển tâm linh, trở về quê hương tâm thức:
Tôi bước đi chưa hết một lộ trình
Chân chưa mỏi trên nẻo đường vạn dặm
Núi dốc, biển đồi, đƣa tay bắt nắm Cát bụi, gió sương một cõi trần gian Nụ chớm ban mai, cánh lỡ chiều tàn
Trước mặt, còn bao nhiêu lối dọc đường ngang Sau lƣng, mờ dấu nét rong rêu bỏ lại….
(Bùng Vỡ)
Những bước đi của Mặc Giang đã làm Bùng Vỡ và khai phóng vạn nẻo dặm trường. Đi trong bụi cát mịt mù của phong trần dâu biển, đi đến tận nẻo luân hồi để tìm câu trả lời cho cuộc thế. Đi để tìm một đáp án, một minh triết an bình và hạnh phúc chân thật nhất trần gian, dẫu biết được, đường đời có vạn dặm hay tỉ dặm, nhƣng, đôi chân của Thi sĩ chƣa từng thấy mệt mỏi, chƣa một lần chùn bước trong gió sương lạnh buốt, trên sa mạc hoang vu. Mạnh dạn bước tới, Bước Đi Rơi Rụng Mây Ngàn, nhưng không thấy bóng dáng của Ngã Nhân, không còn gì để bám víu vấn vương. Chính tâm hồn hướng thượng, nhìn về phía trước, nhìn vào đời sống thực tại nhiệm mầu này đã làm cho nhà thơ trở thành kẻ lang thang từ vô lƣợng kiếp, đã khiến cho Ta Cùng Em Hiện Hữu Vô Cùng, mạnh dạn mở ra một con đường chân chánh:
………
Từ vô lƣợng kiếp Đến tận mai sau Trên lộ trình sinh tử Sáu nẻo xuống lên Ta cùng em
Nhƣ bóng theo hình Nhƣ vang theo tiếng Nhƣ ánh Đạo vàng
Mở đường chân chánh….
Ta cùng em hiện hữu vô cùng!
(Ta Cùng Em Hiện Hữu Vô Cùng)
Tiếng thiết tha mời gọi trong không gian vô cùng đã tạo thành một âm thanh cao vút, thánh thoát, bay ra tận thời gian mênh mông, để rồi, chính sự hiện hữu nhiệm mầu này lại kết duyên trời đất, vang vọng lại chín tầng mây, đi vào mười phương ba cõi, để thẳng tay xô ngã những cuộc lữ oan nghiệt trong đời và nhẹ tay kết thêm hương hoa giải thoát, phụng hiến nhân loại.
Cuộc lữ vốn dĩ đã khắc khe, oan nghiệt, tưởng đâu trong muôn kiếp u hoài, trong trầm luân khắc khoải, trong tiếng gào thét của từng mảnh đời hoang lạc, sẽ không còn lối thoát, không còn gió mát trăng thanh, không còn những tâm hồn siêu thế, nào ngờ, cũng chính tại trần gian diễm kiều tuyệt đẹp này, chính trong lẽ sắc không tan biến đó, Một Cõi Phù Sinh Hiện Về, Mặc Giang đã đưa hai tay dâng đời một Nụ Hồng Cho Em và cho cả người thơ:
………
Hỡi mười phương ba cõi Hỡi muôn kiếp u hoài Bao trầm luân khắc khoải Sao cứ mãi lạc loài…
Tôi sụp lạy cúi đầu Xin kết một đài sen Chấp tay dâng khắp cõi Gởi cho em nụ hồng
Nụ hồng hai cõi sắc không
Sắc không hai cõi nụ hồng cho em (Nụ Hồng Cho Em)
Trong cõi sắc sắc không không, Mặc Giang đã cho khai mở một Nụ Hồng.
Nó là kết tinh của trái tim cảm xúc và trí tuệ siêu việt. Cũng trong cõi sắc không này, lại đƣợc nhà thơ vun đắp lên phần đất Việt Nam và phần đất tâm linh của mình để chăm phân tinh cần, tưới nước từ bi và cho hé nở Một Nụ Cười vi tiếu. Ở đây, rõ ràng, người đọc cảm nhận nơi tác giả một sức sống nội tâm dào dạt, một vũ trụ quan siêu thế tuyệt vời, để rồi, ở một đoạn khác trong Thi tập, Mặc Giang nhìn dòng sông tâm thức nhƣ chính Tất Đạt đã từng lặng hụp bên sông Ni Liên năm nào:
……….
Đôi tay nâng một cành hoa
Ngàn sao lấp lánh ngân hà rụng rơi Đôi chân một bước trong đời
Tử sinh nín thở, hết lời nỉ non Sông xƣa bến cũ vẫn còn!!!
(Dòng Sông, Tôi Gọi Tên Em)
Khi thấy tất cả như vẫn còn nguyên vẹn, Mặc Giang lại một mình cất bước rong chơi trong cuộc sanh tử. Nhƣng, dù rong chơi trong cuộc tử sanh, lúc nào nhà thơ cũng hăng hái, cũng thoát kiếp, cũng phát sáng để phá tan những đêm tối vô minh, để xoá mờ chiếc bóng phù vân đang lập loè, thấp thoáng trong cuộc phong trần:
……….
Tôi đi cho hết phong trần
Luân hồi chiếc bóng phù vân ngại gì Tôi đi, còn đó tôi đi
Trần gian đứng lại, cớ chi ngại ngùng Tôi đi vô thỉ vô chung
Thỉ chung đứng lại, đợi cùng tôi đi!!!
(Tôi Đi, Còn Đó Tôi Đi)
Đi cho hết nẻo trong quê hương tâm thức, đi để mỉm một nụ cười, để soi sáng cuộc đời trước bình mình chim hót, hay trong lúc tử sinh và vạn hữu vẫn còn nói tiếng chia tay, thì, cuộc lữ đó quả là tiếng đại hồng chung ngân trong đêm dài sâu thẳm, để, cùng lúc ngân vang trên ngọn đồi vô thỉ. Chính tại đây, tất cả nỗi đớn đau của kiếp người, những đắng cay của cuộc thế sẽ dần dà lịm tắt, để Xin Cho Em Một Đoá Nhiệm Mầu và để trên khuôn mặt rạng rỡ, dịu dàng của người thơ, đoá Sắc Không Mỉm Nụ:
………..
Biển sông nào khác núi đồi
Tử sinh còn ngắn hơn hồi chuông ngân Tay cầm hạt chuỗi chƣa lần
Long Hoa đã hiện, Linh Sơn chƣa tàn Ngƣợc dòng thời gian
Đứng trên đồi vô thỉ Vạn hữu mênh mang Lưu tận đáy vô chung
Sắc, Không mỉm nụ vô cùng ! (Sắc Không Mỉm Nụ Vô Cùng)
Khi nào sắc không mỉm một nụ cười thì khổ đau không còn hiện hữu. Phải chăng, đó chính là kết quả của những năm dài chồng chất bụi mờ huyễn tƣợng, đó là những đêm ngày lắng nghe tiếng gọi của thời gian, hay, đó là nét chấm phá ngoạn mục mênh mang trên đôi vai rắn chắc của nhà thơ. Để rồi, từ đó, Mặc Giang dứt khoát chấp nhận vui với Cái Đẹp Vô Thường, vui với kiếp sống lang thang và mạnh dạn lê bước nhiều lần để thấy được bến bờ sinh tử:
………
Tôi ra đi trên dòng nước lê thê
Nhìn dòng sông thấy đôi bờ sinh tử…..
Tôi khép chữ vô chung Leo lên đồi vô thỉ
Thỉ chung chỉ là tiếng gọi của thời gian Tôi vỗ bàn tay, một tiếng nổ vang Vỡ tất cả bụi mờ huyễn tƣợng Vô là không tướng
Hữu sao chẳng còn Chấm một điểm son Em tôi bất diệt Em tôi còn đó Tôi lại ra đi
(Chấm Một Điểm Son, Em Tôi Bất Diệt)
Chỉ một điểm son xuất hiện, thì vô thỉ, vô chung sẽ tan biến trong tiếng nổ vang của bàn tay, hay chỉ chấm một điểm son, thì tất cả vạn hữu vũ trụ hoà vào bụi mờ huyễn tƣợng để siêu thoát bất diệt, bất sanh. Và cũng chính nét huyễn tƣợng diễm kiều, diệt sanh, sanh diệt này, lại phát sanh, hoá sanh một điểm son bất diệt khác và sẽ còn mãi trong lòng nhân thế, để tạo ra những nét chấm phá đặc kỳ, tiếp tục trở về quê hương địa lý!