Mục đích nghiên cứu của khóa luận
- Tổng kết cơ sở lý luận và thực tiễn về du lịch, văn hóa, du lịch văn hóa và lễ hội,du lịch lễ hội
- Nghiên cứu, tìm hiểu thực trạng di tích lịch sử văn hóa và lễ hội đền Nghè
- Đề ra các giải pháp khai thác di tích và lễ hội đền Nghè nhằm phát triển du lịch văn hóa của thành phố
3 Đối tƣợng và phạm vi nghiên cứu
Di tích lịch sử văn hóa và lễ hội đền Nghè phục vụ cho phát triển du lịch
- Phương pháp điều tra nghiên cứu thực địa
Điều tra du lịch là phương pháp quan trọng giúp nghiên cứu và thu thập thông tin chính xác về đối tượng Việc tìm hiểu trực tiếp cho phép nhận thức và đánh giá thực tế giá trị cũng như hiện trạng của đối tượng điều tra, từ đó đưa ra các giải pháp hiệu quả nhằm phát triển ngành du lịch.
- Phương pháp thu thập và xử lý thông tin
Thông tin cần phải chính xác và đầy đủ về các khía cạnh như lịch sử, địa lý, chính trị, văn hóa và các vấn đề liên quan đến phát triển du lịch Các nguồn thông tin đa dạng từ sách báo đến internet đòi hỏi sự chọn lọc và xử lý để tạo ra nội dung hợp lý nhất.
- Phương pháp phân tích, đánh giá, so sánh
Dựa trên các tài liệu, cần đánh giá giá trị của di tích và lễ hội, đồng thời phân tích thực trạng khai thác chúng trong ngành du lịch Qua đó, chúng ta có thể đề xuất các giải pháp nhằm khắc phục những hạn chế và bất cập, từ đó phát huy tiềm năng của tài nguyên du lịch văn hóa.
- Phương pháp xã hội học
Phương pháp tiếp cận trực tiếp với các quản lý di tích, người dân địa phương và những người tham gia lễ hội giúp thu thập thông tin nhanh chóng và chính xác về đối tượng điều tra.
Ngoài phần mở đầu, kết luận, phụ lục và tài liệu tham khảo,khóa luận gồm:
Chương I: Cơ sở lý luận chung của đề tài
Sơ lược về cuộc đời và sự nghiệp của nữ tướng Lê Chân Chương II: Thực trạng di tích và lễ hội đền Nghè
Chương III: Một số giải pháp nhằm khai thác hiệu quả di tích và lễ hội đền Nghè phục vụ hoạt động du lịch
CƠ SỞ LÝ LUẬN CHUNG CỦA ĐỀ TÀI
Sơ lược về cuộc đời và sự nghiệp của nữ tướng Lê Chân
1.1 Một số khái niệm về du lịch, văn hoá và mối quan hệ giữa chúng
1.1.1.Khái niệm về du lịch
Du lịch hiện nay là một ngành kinh tế đang phát triển mạnh mẽ trên toàn cầu, với nhiều quan điểm và định nghĩa khác nhau từ các chuyên gia Như một chuyên gia du lịch đã chỉ ra, "đối với du lịch, có bao nhiêu tác giả nghiên cứu thì có bấy nhiêu định nghĩa." Từ góc độ ngôn ngữ, ở Anh, từ "du lịch" bắt nguồn từ "To Tour," có nghĩa là cuộc dạo chơi, trong khi ở Pháp, từ "Le Tour" cũng mang ý nghĩa tương tự.
Theo nhà sử học Trần Quốc Vượng, du lịch là hành trình khám phá và trải nghiệm, trong đó "du" có nghĩa là đi chơi, còn "lịch" biểu thị sự lịch lãm và hiểu biết Như vậy, du lịch không chỉ đơn thuần là vui chơi mà còn là cơ hội để mở rộng kiến thức và trải nghiệm văn hóa.
Năm 1963, tại Hội nghị Liên hợp quốc về du lịch ở Roma, các chuyên gia đã định nghĩa du lịch là tổng hợp các mối quan hệ, hiện tượng và hoạt động kinh tế phát sinh từ các cuộc hành trình và lưu trú của cá nhân hoặc tập thể ngoài nơi cư trú.
Như vậy, có khá nhiều khái niệm Du lịch nhưng tổng hợp lại ta thấy du lịch bao gồm các yếu tố sau:
Du lịch là hoạt động di chuyển và tạm trú ngoài nơi ở chính của cá nhân hoặc tập thể, nhằm đáp ứng các nhu cầu đa dạng của họ.
Du lịch bao gồm nhiều hoạt động kinh doanh phong phú và đa dạng, phục vụ cho các chuyến hành trình, lưu trú tạm thời và đáp ứng nhu cầu của du khách khi họ rời khỏi nơi cư trú thường xuyên.
Các cuộc hành trình và lưu trú tạm thời của cá nhân hoặc tập thể thường mang theo những mục đích nhất định, trong đó có mục đích hòa bình Những người này thường xuyên di chuyển trong và ngoài nước với mong muốn tạo ra sự kết nối hòa bình, và nơi họ lưu trú không phải là nơi làm việc của họ.
Từ khi chào đời, chúng ta đã sống trong môi trường văn hóa, từ lời ru của mẹ đến âm thanh của cuộc sống xung quanh Các yếu tố như ẩm thực, trang phục và lối sống đều phản ánh văn hóa Văn hóa không chỉ nuôi dưỡng chúng ta mà còn định hình nhân cách và bản sắc Có nhiều lĩnh vực văn hóa như ẩm thực, trang phục, ứng xử và kinh doanh, mỗi lĩnh vực mang một ý nghĩa riêng Dù được hiểu theo nhiều cách khác nhau, khái niệm văn hóa có thể được phân loại thành hai nghĩa chính: nghĩa hẹp và nghĩa rộng.
Văn hóa có thể được hiểu theo nghĩa hẹp, được giới hạn theo chiều sâu, chiều rộng, không gian và thời gian Giới hạn theo chiều sâu đề cập đến những giá trị tinh hoa như nếp sống văn hóa và văn hóa nghệ thuật Giới hạn theo chiều rộng nhấn mạnh các giá trị giao tiếp và kinh doanh trong văn hóa Giới hạn theo không gian phản ánh đặc thù văn hóa của từng vùng, chẳng hạn như văn hóa Tây Nguyên và văn hóa Nam Bộ Cuối cùng, giới hạn theo thời gian chỉ ra các giá trị văn hóa trong từng giai đoạn lịch sử, như văn hóa Hòa Bình và văn hóa Đông Sơn.
Văn hóa, theo nghĩa rộng, bao gồm tất cả những gì con người sáng tạo ra, từ ngôn ngữ, chữ viết, đạo đức, pháp luật, khoa học, tôn giáo, đến văn học nghệ thuật và các công cụ sinh hoạt hàng ngày Hồ Chí Minh đã nhấn mạnh rằng văn hóa là tổng hợp của mọi phương thức sinh hoạt và biểu hiện nhằm đáp ứng nhu cầu và đòi hỏi của cuộc sống Federico Mayor, Tổng giám đốc UNESCO, đã chỉ ra rằng văn hóa không chỉ là những kiệt tác tư duy mà còn bao gồm những yếu tố làm nên sự khác biệt giữa các dân tộc, từ sản phẩm hiện đại đến tín ngưỡng, phong tục tập quán và lối sống Cách hiểu này đã được công nhận tại Hội nghị liên chính phủ về các chính sách văn hóa năm 1970 tại Venice.
Văn hoá là một khái niệm phong phú, bao hàm nhiều cách hiểu khác nhau, và liên quan đến tất cả các khía cạnh trong đời sống vật chất lẫn tinh thần của con người.
Văn hoá trong tiếng Hán ban đầu được hiểu là những nét xăm mình, giúp người khác nhận biết và phân biệt cá nhân với nhau, đồng thời thể hiện sự quy nhập vào thần linh và các lực lượng bí ẩn của thiên nhiên để chiếm lĩnh quyền lực siêu nhiên Theo bộ Từ Hải (bản năm 1989), văn hoá là một cách biểu thị chung của hai khái niệm văn trị và giáo hoá.
Theo ngôn ngữ phương Tây, từ tương ứng với văn hoá của tiếng Việt (culture trong tiếng Anh và tiếng Pháp, kultur trong tiếng Đức, )