Vẫn như xưa mà như buổi đầu tiên Ta thấy bạn và mình đều có lớn Bạn đã đến những ngày ta sẽ sống Ta cùng về thăm bạn nẻo ưu tư Và chúng ta với sức trẻ tràn bờ!. Chân bay tới những nẻ[r]
(1)1/ NGUOI LINH (Y' Nhi)
Trên đường từ mặt trận đến mặt trận Người lính qua thành phố lớn Cái thành phố khổng lồ, rối ren, náo động Bỗng tĩnh lặng trước đời anh Cây bên đường im phắc màu xanh
Toa xe điện trơi lịng đường phố hẹp Khơng có tiếng động cơ, xe lao vun vút Và bao người bước lặng nhà cao Họ khóc cười, chia biệt, đón chờ Anh cảm biết điều qua ánh mắt
Nhưng lời chuyện trị, anh khơng nghe thấy Anh khơng nghe tiếng khóc, tiếng cười Ơi đời thường nhật
Đúng thể bao lần anh mong mỏi Nhưng giấc mơ
Đó điều anh chưa thể tới Chưa anh có đủ thời gian
Trong lán che, hầm Anh qua tháng ngày đạn lửa Trong sốt, đói giày vị, súng kẻ thù đe doạ
Anh giữ nơi tay cờ xung trận Anh nghĩ đến chết
Như bao lần anh nghĩ cách sống
Tiếng còi tàu vang lên tiếng còi báo động Anh quay nhìn thành phố
Và thống qua gương mặt anh lời từ biệt Ở cửa ga
Người sốt vé vừa dúi vào tay anh mảnh bìa vừa thét to giải thích Đó chứng từ toán chuyến
Anh mỉm cười
Hờ hững nhét mẩu vé tàu vào ngực
2/ BEP LUA RUNG (Nguyen Khoa Diem`) Bếp lửa quây quần suốt anh em Khơng nhìn ai, chúng tơi nhìn lửa cháy ý nghĩ
(2)Bếp vào đêm lại dăm Thân lớn chụm đầu im lặng
Lửa không mà màu hồng đọng Chuyện mở suốt đời Đất nước Tình yêu Mơ ước mai sau Tên đưa đêm không sưởi lửa Tên dãy phố ta mơ gõ cửa
Sâu chập chùng than củi lung linh
Bỗng thấy thương vai bạn sát vai Bẻ củ sắn, chia đôi điều giản dị
Bếp lửa soi dư vang bền bỉ
Ơi Trường Sơn đốt lửa năm trời Ta nghe tim bạn đập bồi hồi Trong ánh cuối ngày kháng chiến
Ơi ta yêu phút đây: khói, cây, tiếng Cùng bạn mình, ánh lửa, kề bên
Vẫn xưa mà buổi Ta thấy bạn có lớn Bạn đến ngày ta sống Ta thăm bạn nẻo ưu tư Và với sức trẻ tràn bờ
Chân bay tới nẻo đường có giặc Chia điếu thuốc ngắm chấm lòe quen thuộc Lòng bập bùng bếp lửa xa xôi Mai ta Súng vác, đạn gùi
Ta giáp ranh, ta tràn xuống biển Trăm bếp lửa, rải đường, trận tuyến Có bếp khơng bóng bạn tơi ?
3/ DEM HANH QUAN ( Luu Quang Vu) Anh nghĩ đêm hành quân
Trên chặng đường xưa trận tuyến ? Nguỵ trang reo rừng gió chuyển
Bước chân cuồn cuộn đường dài Thoảng mùi hoa thiên lý cửa nhà ? Một tiếng chim khuya gọi mùi vải đỏ Nghe đất thở luống cày hồn hậu lạ
Ta muốn thành hạt cốm uống hương đêm Tiếng hò ? Dáng lạ thân quen Đường vui đường trận tuyến ? Nam Bắc lòng ta chung tiếng gọi mẹ hiền Ta náo nức suối sông biển
Nào đâu phải ngày không lưu luyến Mắt người nước giếng ban đầu Mảnh trăng liềm nghiêng nỗi nhớ Còn hẹn hò dang dở:
(3)Đêm phà sang chuyến ? Ơi chị dân quân nụ cười tin mến Ơi mẹ già đun nước sẵn chờ
Giữa trời khuya nghe tiếng súng nổ dồn Từ trận đánh xưa công đồn lửa đỏ Người liệt sĩ nơi nghĩa trang nằm Cũng lên đường, nhập với hàng quân Làm kẻ sinh sau đời rộng mở Mang khối căm hờn ngày trước chưa tan Hờn căm lại chồng lên nợ cũ
Lửa cháy bom rơi , ta cầm súng lên đường Chim cu ơi, mùa chín vàng
Tin chiến thắng bay mn xóm ngõ Đêm náo nức giục bình minh hớn hở Một khúc quân hành nước ngân vang! 4/ DUONG CUA TA DI (To Huu) Tôi
Đường vào Nam Đường đánh giặc Tôi lại bay
Đường sang Tây
Từ biển Đông lên biển Bắc *
Giữa mùa thu
Trắng cánh hải âu, rừng phong vàng rụng Tơi bóng tối, sương mù Dữ dội chiến trường
Không tiếng súng
Có mới, phương Tây ? Có đêm có ngày
Có vàng gót sắt Có máu nước mắt
Có sói lang có anh hùng Đấu tranh trận cuối
Đoàn kết lại! Rồi ngày mai Tiếng hát đưa suốt đường dài Tiếng hát người cộng sản Tình thương ta mạnh súng đạn Mặc chúng muốn
Tơi đến bạn Đường ta, ta đi! *
(4)Tôi quen Mun-sen rắn rỏi, dịu dàng Một "hạt dưa" đời sống, hiên ngang
Qua Fran-fua chói chang cửa hàng rực điện Tơi tìm Gớt đêm, nhà không nến Và đâu, Bê-tô-ven ơi, tiếng nhạc yêu đời
Cùng nâng đôi cánh Người Đôi cánh Tự Dũng cảm
Vui sáng thu nay, xe chạy bay, qua sông Ranh xanh xám Đưa tới thành Tr'ia
Về với người xưa Đã trở thành nhân loại
Kính chào Mác thân yêu, vĩ đại! Hơn thánh thần
Người làm ánh sáng Cho trái đất, bình minh Cho Việt Nam, chiến thắng
Cho tin Vì lẽ sống, hy sinh cho sống Đời, với Mác, tình cao nghĩa rộng Xin cho tơi ngợi ca Người Dâng vịng hoa cúc vàng tươi Mn lời cảm tạ
Ơi, ta hiểu Mác đau Nỗi đau chung nỗi đau riêng
Quê người mang nặng xích xiềng
Như lấy Chúa thiêng liêng chịu đóng đinh tội ác! Rồi đến, ngày cuối xử phạt
Tôi nghe tiếng hát lương tâm Tơi nghe sức trẻ rì rầm Như đuổi tuyết, nảy mầm hạt lúa Không muốn đe, búa
Anh em ơi! Bất chấp gian nguy Khoác vai nhau, ta bước lên Đây trường kỳ chiến đấu Giữa chúng ta Giữa vàng máu Đường bay vượt biển Xuống Luân Đôn Sương khói mênh mơng nỗi buồn Khơng biết từ đâu? Hay Mấy trăm năm dằng dặc hoàng Tơi bước đi, bàng hồng hè phố Giữa mùi xăng bóng đen Nghe ngạt thở, thiếu trời thiếu gió Đường xa, đỏ đèn
Quảng trường Tra-fan-ga Mấy sư tử già
Vẫn nằm mơ giấc mơ đá
Trước cổng Hoàng cung, đứng gác trang nghiêm hai chàng kỵ mã Ôi, Sếc-xpia sống lại ta
(5)Ta muốn viết cho đời ta ca Đại hội Bài ca vui ngày mai, gió Tan sương mù
Nước Anh ơi, quay sang trái, lên đường! Ta muốn viết chén rượu đêm Chén rượu thơm nồng, chén rượu cay đắng Ta uống với anh em ta, người thợ mỏ Không muốn làm than, làm lửa đỏ! *
Tạm biệt! Đường ta, lại trở Tưởng chừng lâu xa quê
Ngoảnh trông muôn dặm đường sương tuyết Nhìn lại ta, xuân dậy bốn bề