1. Trang chủ
  2. » Tất cả

Bẽ bàng nghiêm lệ quân

210 2 0

Đang tải... (xem toàn văn)

Tài liệu hạn chế xem trước, để xem đầy đủ mời bạn chọn Tải xuống

THÔNG TIN TÀI LIỆU

Thông tin cơ bản

Định dạng
Số trang 210
Dung lượng 1,02 MB

Nội dung

Nghiêm Lệ Quân Bẽ Bàng Nghiêm Lệ Quân Bẽ Bàng Chào mừng bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động Nguồn: http://vnthuquan.net/ Tạo ebook: Nguyễn Kim Vỹ MỤC LỤC Chƣơng Chƣơng Chƣơng Chƣơng kết Nghiêm Lệ Quân Bẽ Bàng Chương Đô thị chiều chúa nhựt, chiều cuối tuần hẹn hị, tình u thơi mộng hoang sống hƣởng thụ buông liều! Đã thành thói quen với thƣờng lệ rồi, khơng cần xem đồng hồ, chàng vừa nghe tiếng đài hiệu kêu văng vẳng, chàng đứng tựa cửa chờ đợi vật đƣa tin, hộp quẹt, tuýp thuốc, từ lầu ba tòa cao ốc thả dù xuống cho chạng Một phút chờ đợi, nhớ thƣơng! Gần tiếng đồng hồ sốt ruột chạy chạy vào mà chàng chƣa thấy hệt Chàng sân ngƣớc mặt nhìn lên khung cửa sổ che voan xanh thấy thấp thống bóng dáng thiên thần ẩn sau lay đông Chàng mỉm cƣời vỗ tay làm ám hiệu Trên cao ốc bàn tay tiên thò cửa sổ nhẹ vẫy Tiếp theo, hộp bút chì rơi xuống trƣớc mặt chàng, hai cánh cửa khép kín lại Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Nghiêm Lệ Quân Bẽ Bàng Chàng vội vàng nhặt lấy hộp đem vào nhà mở Khơng có bút cả, vỏn vẹn tờ giấy tập học sinh gấp nhỏ Mảnh giấy bí mật run rẩy tay chàng Đôi mắt chàng rực sáng vui mừng: "Anh Bình," "Sửa soạn chơi với em Đúng giờ, EX đón anh chỗ cũ Viện lý để xin phép đến "Nhớ nhá! Bức thƣ vắn tắt có thơi, khơng đề ngày, mà khơng chữ ký tên Bình gấp mảnh giấy bỏ túi, cịn hộp chàng đem cất kỹ riêng biệt ngăn kéo Muốn biết ngƣời yêu đƣa chơi lần rồi, chàng cần đếm lại ống thuốc, giấy lƣu trữ thơi Chạy qua hàng xóm xem đồng hồ thấy rƣỡi chàng luýnh quýnh trở lục rƣơng lấy quần áo may thay mặt vào Đã trễ hẹn Chàng không hiểu Dung vừa thả thƣ xuống cho chàng lúc mà lại hẹn đón chàng lúc Đang ngồi nhúm lửa bếp, nghe tiếng động, bà tƣ Trung ngoảnh lại hỏi trai: − Con sửa soạn đâu đó? Đã dự tính hết rồi, Bình đáp nhanh: − Con họp tổng hội − Họp mà họp hồi vậy, con? − Da , chiều họp bầu ban chấp hành Chừng ba với chị hai, anh hai về, má dọn cơm nhà ăn trƣớc, đừng đợi có lẽ phải đến chín giờ, chín Bà dặn dị: − Họp đừng có chơi đâu nghe − Dạ, liền Bình làm khép nép đến đứng sau lƣng mẹ gọi nhỏ: − Má à! − Gì đó? Chàng chìa tay mà cƣời cƣời chẳng nói Hiểu ý con, bà tƣ Trung liền vét túi áo, lấy trao cho tờ giấy bạc nát nhầu: − Đó! Một ngày, mày xịe tay kêu má khơng biết lần Bình cau mày: − Má cho có tờ thơi sao? − Vậy cịn muốn nữa? Cứ lần mày họp chết tao hết trăm Ba mày chạy xe ngày mà buổi trƣa chẳng thấy Tao mƣợn anh hai mày ba trăm, chạy đong gạo hết hai trăm, trăm đƣa hết cho mày Mình nhà nghèo, đƣợc no bữa sáng Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Nghiêm Lệ Quân Bẽ Bàng phải lo bữa chiều, khơng nên so bì với cậu công tử, nhà giàu Ba mày làm đầu tắt mặt tối mà cho mày ăn học đƣợc tới ngày may phƣớc Má nói thiệt, má ghét độc thằng xe hay ghé − Thằng Minh Sao hả, má ? − Nó hay rủ nhảy nhót ? − Khiêu vũ, nhảy đầm má Bà tƣ Trugn tắc lƣỡi, lắc đầu: − Thơi! Thơi! Mày ngó lại ba mày Sáng nắng nhƣ đổ lửa đầu, chiều mƣa nhƣ trút, mà phải cong lƣng, cắm cổ đạp xe ba bánh, lƣợm đồng, cắc Bình chận lời mẹ: − Nó rủ rủ đâu có đi, đâu có biết nhẩy − Má nói cho nghe để ngăn ngừa trƣớc Thầm lấy làm hối hận sốt ruột, Bình nhét trả tờ giấy 100 vào túi mẹ: − Con nghe má − Sao không lấy tiền ? − Con cịn chục − Có đủ xe tô buýt hay không? − Chỉ tốn tiền lƣợt đi, lƣợt về, nhờ thằng Dinh đƣa Bà Trung đứng dậy nhìn theo sau lƣng mà phải ngậm ngùi: − Thì phải lấy dằn túi, có cần − Dạ khỏi Bình ngửa mặt nhìn lên khung cửa cao ốc lần thoăn men theo bờ tƣờng đƣờng Ngang qua trƣớc cổng, liếc vào sân không thấy DODGE màu xanh, chàng nơn nóng thêm Theo chiều nhứt đƣờng Phan Đình Phùng, chàng lên Cao Thắng, rẽ xuống Hồng Thập Tự, đến chàng thấy DODGE xanh mang số EX đậu bên cạnh nhà bảo sanh Từ Dũ, chàng nghe mồ dán ác da lƣng Chàng băng qua đƣờng cuối đầu chào ông tài xế chiếu lệ đến đứng bên hông xe hỏi nhỏ: Thiếu nữ liền mở cửa bƣớc xuống lƣờm chàng: − Tại anh mà tới nè! − Đƣợc giấy , anh liền mà Nàng đóng sầm cửa lại, đoạn lên mở cửa phía trƣớc, vừa thầm lệnh cho ơng tài xế: − Ơng Năm để tơi tự lái, ơng Năm đau ơng lo thuốc men cho Đúng chín tối, ơng Năm đến cửa bịnh viện Bình Dân đón tơi đặng đƣa nhà Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Bẽ Bàng Nghiêm Lệ Quân Ông già tài xế hớn hở rời khỏi vô lăng: − Dạ, cám ơn cộ Tơi đến chỗ hẹn trƣớc chín Nàng bò sang chỗ ngồi bên tay lái, vừa gọi giật ơng tài xế: − Khoan! Nè, ơng Năm! Ơng cúi xuống bên khung kính: − Dạ, cịn dặn chi? Nàng lật đật mở xách tay rút lấy ghim bạc giúi vào tay ông già: − Cất đi! Vẻ mặt ông Năm vui sƣớng, áy náy: − Da thƣa cô Nàng hớt nhanh: − Tôi biết ông cần thuốc men cho ông Tơi cho ơng nhận lấy Khơng phải tơi cho vay để trừ vào lƣơng ông đâu mà ông sơ Ông tài xế hệch miệng cƣời, vừa xá xá: − Đội ơn cộ Không biết ngày đền đáp Nàng xua tay, cắt lời ông già: − Thơi, khơng có ơn nghĩa hết Ơng đi! Ơng Năm nhìn trƣớc, trơng sau, lui bƣớc: − Cô lái cẩn thận nghe cô − Ông yên tâm Nhớ điều dặn − Dạ! Nếu gặp trời mƣa, cô coi chừng thắng, trơn hai bạt đít, khơng nên chạy mau, thắng gấp! − Loanh quanh thành phơ có đâu xa mà chạy mau Thắng không bảo đảm nhƣ mà ông không đem vô ga cho thợ coi lại? − Cô bảo để chiều thứ hai sửa Nàng gật lia: − À, qn! Ơng Năm tài xế lễ phép chào Bình băng qua bên đƣờng Xe chạy máy mà Bình cịn ngẩn ngơ đứng dƣới Nàng sốt ruột chau mày: − Cịn đợi mà đứng trồng chân đó? Chàng lúng túng: − Ngồi đâu? Nàng vỗ tay xuống chỗ trống bên cạnh: − Ngồi nè! Dung láy mà anh ngồi đằng sau đƣợc Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Nghiêm Lệ Quân Bẽ Bàng Chàng vội vàng mở cửa lên ngồi nép bên: − Ngồi phía trƣớc nhƣ này, rủi có gặp ngƣời quen, khơng thể núp chỗ đƣợc hết Dung sang số cho xe lƣớt êm: − Em không sợ, mà anh lại sợ sao? Hai đứa ngồi nhƣ vầy, nhƣ em cho anh giang xe Chỉ đáng cho ngƣời ta nghi ngờ ơng Năm lái mà hai đứa ngồi phía sau Bây giờ, phải đâu? Bình đáp gọn: − Tùy em! − Phải chi không trễ dự định lên Biên Hồ chơi Cũng anh đó, nói cho anh biết Chàng dựa lƣng nửa bên cánh cửa, nửa bên nệm, nhìn thẳng ngƣời yêu: − Sao lại anh? Dung liếc ngang: − Vì thấy đứa nhỏ qua lại trƣớc nhà anh, em không dám ném hộp xuống, sợ tụi nói lƣợm lấy nguỵ Em đứng bên cửa sổ ngóng trơng anh hồi, mà anh khơng chịu bƣớc ngồi cho em thấy, đợi mãy tới sáu Nhƣ vậy, lỗi anh sao? − Anh xin lỗi! − Lần sau, phải hẹn nơi khác Bình lộ vẻ băn khoăn: − Bộ có ngƣời theo dõi Dung? − Khơng có theo dõi hết, nhƣng phải thận trọng , phải ln thay đổi chỗ hẹn − Với ông già tài xế, anh thấy dƣờng nhƣ em công khai ? Dung đáp nhanh: − Vì ơng ta ngƣời trung tín riêng em mà Ơng ta vừa tài xế, vừa cố vấn em mà Chàng bật cƣời: − Cố vấn đó? − Tất vấn đề Thình lình, xe ba gác chở đầy ghế nệm từ phía đầu đƣờng Sƣơng Nguyệt Ánh chạy đâm Lê Văn Duyệt, lấn trƣớc đầu xe DODGE, làm Mỹ Dung phải giật mình, nhanh nhẹn lách đầu xe qua khỏi đƣờng tim khỏi quẹt ghế cơi cao, mà lại húc phải xe chạy bên chiều trái Mặt mày nàng tái xanh, vừa trả tay lái, nàng vừa ngoảnh mặt lại quát lên: − Ông già! Ông chạy kỳ cục vậy? Quanh phải mà khơng giữ đƣờng trong? Đâm hàng xe đặng tự tử hả? Với vẻ luống cuống, Bình xoay lƣng ngồi khều Mỹ Dung: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Nghiêm Lệ Quân Bẽ Bàng − Ông già! Cho xe chạy chậm chậm, nàng càu nhàu: − Hú hồn! Hú vía! Nếu xe quẹt xe lật ngang à, khơng lật đâm vô lề Thằng cha già chạy ẩu thấy mồ! Gặp ơng Năm tài xế chửi thề ỏm tỏi lên Bình ngối đầu nhìn phía sau: − Ba anh đó! Nàng trố mắt: − Anh nói gì? − Ơng già đạp xe ba gác ba anh Nghe qua lời chàng, Mỹ Dung liền ấn ga cho xe phóng nhanh, chẳng dám nói hết Đến nàng khơng cịn thấy xe ba gác kính soi hậu nữa, nàng thầm hỏi chàng: − Ba anh thiệt hả? − Anh đâu có nói đùa Bộ Dung khơng nhìn ba anh sao? Nàng kêu lên sảng sốt: − Trời đất! Ơng già đội nón kéo vành sụp xuống gần khuất hết mặt nên em đâu có biết Ba anh có thấy anh hơn? Gƣơng mặt chàng hẳn rõ nét băn khoăn: − Có lẽ thấy Mỹ Dung lẩm bẩm: − Sao mà xui tận mạng hà! Ông già chở đồ đạc cho vậy? − Anh đâu có biết Ba anh hay đậu xe Hồng Thập Tự để kiếm mối chở bàn, ghế, tủ, giƣờng cho ngƣời ta, mà anh quên biểu em chạy tránh đƣờng khác Anh lo quá, Dung ơi! − Anh lo ? − Tối về, anh sợ bị rầy Hay trở em Nàng cau mày, phản đối lời trấn an: − Tội tình mà sợ vậy? Nếu ba anh có gạn hỏi, anh trả lời với nhiều lý mà, hay anh nói thật anh chơi với bạn , có đâu Mỗi tuần, đƣợc chơi vài tiếng đồng hồ thơi hà Bình lặng thinh vẻ đăm chiêu, làm nàng phải vui Nàng tắc lƣỡi: − Anh Bình! − Hử? − Lo nghĩ đâu vậy? Đi với em lần nào, mặt anh dàu dàu hết hà! Có chuyện em nói mình, anh ngồi thẫn thờ, lạnh lùng ừ hử Nếu anh khơng muốn chơi với em em quay vậy, nhá Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Bẽ Bàng Nghiêm Lệ Quân Thấy nàng làm giận, làm hờn, chàng phải gƣợng vui: − Có đâu mà giận, ba má anh ln ln nặng mặc cảm tự ti, nên không muốn cho anh giao thiệp thân mật với hết, nhứt với ngƣời bạn nhà giàu, anh sợ ba thấy Mỹ Dung hớt ngang: − Anh ngồi xe em mà sợ bị rầy hả? − Ơng già khó ghê lắm! − Bộ anh gái hay mà kiểm soát anh chút vậy? Mà lúc nảy, ông già đăm đăm nhìn em, không để ý anh, không thấy anh đâu − Nếu Dugn không lanh mắt, lẹ tay, đụng ba gác, nguy cho Bộ Ổng có nhậu hay mà chạy loạng quạng nhƣ hổng biét Nàng thở phào nhẹ nhõm, đoạn rúc cƣời: − Chắc chở nặng, già yếu, nên ba anh không điều khiển xe quanh, gặp xe trờ tới, ba anh phải luýnh quýnh may mắn cho em, xe em húc phải ba gác đó, khổ cho em Anh có giận em hơn? Giận nên làm thinh khơng thèm nói chuyện với em hả? − Gì mà giận hờn? − Vừa rồi, em cự nự với ba anh Cho em xin lỗi anh − Anh khơng có chấp nhứt lỗi phải đâu Ổng chạy xe trái lụat lệ phải chịu − Đừng nói vậy, em khơng biết đến xin lỗi ba anh nè! Và nàng tắc lƣỡi nhƣ xót thƣơng: − Ba anh, với ba em tuổi, mà ba anh khổ cực, em thấy tội nghiệp q hà Bình thả mắt buồng mn lung: − Nếu hồi trƣớc khơng bạc, sống cách trƣởng giả nhƣ alo khổ thân già nhƣ Ruộng vƣờng gần trăm mẫu, nhà cửa thênh thang mà bị gà nòi đá bay dần hết Tủi hổ với xóm làng, phải lìa bỏ mồ mã tổ tiên lên tìm sinh kế, gia đình bốn năm ngƣời, no hay đói, trơng cậy vào xe ba bánh thơi Hồi năm đỗ tú tài phần nhứt, lần anh định tìm việc đế cho ba má anh đờ nhọc nhằn, nhƣng ba má nhứt không cho học Có câu nóoi ơng già mà anh nhớ suốt đời, khơng qn đƣợc − Ơng già nói sao? Giọng chàng trang nghiêm: − Ngày mày thấy xe ba bánh cịn chạy đƣợc, ngày mày phải ráng học, học hồi đến chừng mày thành danh Mày đƣợc xã hội trọng dụng, xóm làng kính nể tao, nghĩa mày nên danh phận rồi, tao với má mày dám xứ Tao không mong dựng lại sản nghiệp tiêu tan, mà tao hy vọng tao nhắm mắt, tao đƣợc nằm bên cạnh mồ mã ông bà Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Bẽ Bàng Nghiêm Lệ Qn − Đó! Vì ơng già nói nên anh phải cố gắng đạt đƣợc hồi bão cha mẹ Nói thật với Dung, có lúc anh cầm quyến sách tay, mà nghe trời đổ mƣa, nhớ tới khổ hải ba, anh muốn khóc Dung! Nàng chậm rãi: − Anh đứa chí hiếu, trời khơng phụ lòng anh đâu Ngày ba má anh đƣợc toại nguyện, khơng cịn xa đâu − Bây giờ, gia đình anh nghèo, bà dịng họ, chí bạn bè chung quanh, khinh hết Dung à! Nàng ngó ngang: − Phải nói thêm riêng Mỹ Dung lúc kính mến anh Bằng cới anh thấy, em đâu có làm thân với bạn giàu, chơi đâu, em với anh Chàng phân bua: − Từ chối anh sợ Dung buồn, mà chơi với Dung hoài, anh lại thấy áy náy, xấu hổ quá! Nàng chớp mắt lia: − Sao lại xấu hổ? Chàng cuối mặt nhìn dƣới sàn xe: − Nói Dung cƣời anh Thú thật với em, không túi anh có đến trăm đồng bạc Theo phép lịch sự, chơi với ngƣời bạn gái Mỹ Dung lẹ miệng cắt lời chàng: − Không phải bạn gái à! Bộ em cịn bạn anh hả? Bình nhoẻn cƣời: − Anh nói chung, trai chơi với bạn gái, tuyệt đối khơng nên bạn lấy khỏi ví đo6`ng bạc Trƣờng hợp anh, tối thiểu anh phải biết , có qua, có lại Nàng gạt phăng: − Khơng cần có lại, có qua hết, so đo hồi hà! − Để em chi hồi, anh nhột nhạt Dung à! Có ngồi ăn mà anh phải mắc cở với ngƣời chung quanh Mỹ Dung lộ vẻ bất bình mặt: − Anh làm mà phải mắt cở? Em cấm anh khơng đƣợc lặp lại lời nhạ Em kính anh nhƣ anh ruột em, ngƣời anh tinh thần em mà, anh ban cho em nguồn vui an ủi mà, anh nhận em em gái anh rồi, anh đừng bận tâm nghĩ phải đối đãi với nhƣ nầy, nhƣ nọ, phải phép lịch sự, cách xã giao Em anh có tiền, chi hết, có đâu mà anh nhột nhạt Nếu anh cịn so đo chút nhƣ vậy, anh chƣa thành thật với em, chƣa chấp nhận tình thƣơng em gái dành cho anh trai Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Bẽ Bàng Nghiêm Lệ Quân − Anh chẳng xứng đáng làm anh! Dung núng nảy: − Thơi anh ơi! Anh nói vậy, em hổng chịu đâu, em buồn đó, nói cho anh biêt − Ai tự hết Dung à! − Nhƣng, với em, hổng có tự hết Quay lại thực tế, thấy Mỹ Dung cho xe quanh trái, rẽ phải hồi, trở lại đƣờng Trần Hƣng Đạo, dƣờng nhƣ nàng khơng có mục đích, Bình thảng thốt: − Em định đâu mà chạy lòng vòng hoài vậy? Nàng đáp gọn: − Chợ lớn − Đến chỗ cũ hả? − Khơng ăn nữa, xa − Xa đâu? − Khỏi Phú Lâm − -Chiếc du lịch màu xanh rời khỏi đô thị Nắng chiều tàn quyến luyến với cánh đồng trơ gốc rạ Từng gặp trai gái tựa vai ngồi bờ ruộng mà to nhỏ chuyện mộng đẹp mai sau Dƣờng nhƣ bị ngoại cảnh lôi cuốn, thúc giục, Bình ngồi xích lại gần Mỹ Dung hờ hững đặt tay lên tay nàng vơ lăng: − Dung! Nụ cƣời Dung thật tƣơi thắm: − Gì anh? − Chạy hồi phí giờ, ghé − Muốn ngồi đồng nhƣ họ sao? − Vậy Dung định đâu nữa? − Rồi biết − Liệu sớm thƣờng lệ nghe Dung Nàng rắn giọng định: − Chín giờ! − Khơng đƣợc − Là sớm đó, khơng phải mƣời − Em quên rằng, em hẹn với ông Năm tài xế Xe quay đầu rẽ sang trái, từ từ chạy vào đƣờng trải sỏi trắng, hai bên cấn đá xanh tảng lớn, có hai hàng trúc lả lơi đón tiếp khách từ ngồi đầu ngõ chạy bọc quanh biệt thự nằm khu hoa Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Bẽ Bàng Nghiêm Lệ Quân viên thơ mộng Mỹ Dung vừa trả tay lái, vừa cắt lời chàng: − Trễ hẹn vơi tiếng đồng hồ chẳng Mà bắt đợi chờ giờ, biết chừng Đƣợc chơi với hôm nay, tuần sau, hay mãi sau, khơng cịn hội gần gũi nhƣ Bình ngƣớc mặt đếm bóng điện màu giăng theo bờ trúc: − Hình nhƣ nơi đâu tửu quán, phải không em? Dung cho xe xen vào đậu thành hàng với xe khác góc sân, vừa đáp nhanh: − Chớ cịn Anh chƣa biết chỗ sao? − Chƣa! − Quê anh ơi! − Anh đâu có mà biết, đến lần nầy lần − Em nói chơi, anh đừng giận em nha − Có đâu mà giận − Em vừa nói anh q − Thì q mà! − Qn ăn nầy khơng bảng hiệu ngƣời đƣợc biết Nếu so với c c nhà hàng Sàigịn, chỗ nầy khơng phần sang trọng Anh xem, chung quanh đồng ruộng mát mẻ, bàn ăn lại đặt ngồi trời, bên khóm hoa khoe hƣơng sắc, dƣới bụi trúc lả ngọn, thật vơ thơ mộng Đặc biệt ăn ngon mà lại rẻ Sàigòn nhiều Những rổi rảnh, ba em thƣờng đƣa gia đình chơi Ngƣời bồi bàn từ sân tất tả chạy mở cửa xe cho Mỹ Dung bƣớc xuống lễ phép: − Kính mời ơng bà vào bàn Ơng bà nên phía sau yên tĩnh hơn, hồ sen, ao cá Dung vừa sửa áo, vừa gật nhẹ: − Đã đến nhiều lần rồi, biết Anh bồi xoa tay: − Dạ, nhớ khách quen chớ, bà thƣờng chung với gia đình Nàng hớt ngang: − Hãy dành cho bàn nhỏ sát bờ hồ Anh bồi bàn gật lia tiến lên trƣớc để hƣớng dẫn: − Dạ! Dạ, nhiều bàn vƣờn bơng phía sau, ơng bà chọn lựa chỗ đƣợc hết Bình so vai Dung, thầm: − Thằng cha kỳ khôi quá! Nàng quàng quai xách lên vai chàng: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Nghiêm Lệ Quân Bẽ Bàng Tiếng nƣớc vội tắt ngang, giọng Bửu Châu rõ ràng − Em tắm hôn? Mỹ Dung cau mày: − Thôi! Mới tắm xong mà tắm − Lên khỏi nƣớc biển, oi chịu không nổi, em tắm lại cho mát − Em khơng có nghe nóng nực Anh tắm Em đọc báo nè! Bình khó chịu mặt: − Em phải biết khơn nhƣ đƣợc, phải ln phịng xa tránh khỏi Cho em hay, quỉ quyệt gạt em tắm à! Nàng rút cƣời trêu: − Nếu em nghe lời lão sao? Bình rít giọng: − Thì dao rọc giấy khơng tha mạng số em em bƣớc tới gần cửa hông − Ghen hả? − Anh có quyền − Lão tới Tám tối nay, em hẹn gặp anh biệt thƣ Thanh Sơn, nói chuyện nhiều − Sao anh phải chờ đến tám tối? Không thể gặp sớm sao? Anh đƣa tiền cho bà hai Sự, nhờ bà ta mua cá tôm làm bửa ăn chiều cho hai đứa Mỹ Dung lắc đầu: − Chắc em khơng thể vơ sớm đƣợc, chiều nay, dù muốn, dù không, em phải ăn nhà hàng với lão Bửu Châu Em dặn vợ chồng hai Sự trƣớc rồi, anh khỏi bận lo chỗ ăn, chỗ Anh đến lúc nào, vợ chồng hai Sự đãi cơm nƣớc chu đáo Anh ăn cơm chiều với ông hai Sự, đừng đợi chờ em nhá − Em ăn cơm nhà hàng quen nên chê cơm nhà phải hơn? Nàng ngó chừng bên trong, vừa tát vội lên má chàng nựng nịu: − Gay gút vừa thơi chớ! Ơng hai Sự bƣớc vơ trƣớc, bật đèn sáng lên, đoạn mở cửa phòng, vừa phân giải: − Mời cậu vơ nằm nghĩ Ơng Nam Phát cho thợ sửa sang phòng vừa xong chừng tuần lễ, tốn ba trăm ngàn, chƣa kể máy lạnh Cậu mở cửa hơng coi, từ ngồi vơ thật tiện nghi, sang trọng, nói ca? Vũng Tàu khơng có phịng thứhai lý tƣởng nhƣ Bình tị mị mở tầng cửa bên trong, thơng qua buồng khác đƣợc ngăn đơi, bên có bồn rửa mặt, cịn bên đặt bồn tắm, có máy nƣớc nóng, có bồn tắm gƣơng lớn gắn đứng bốn phía Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Bẽ Bàng Nghiêm Lệ Quân tƣờng Chàng vừa xem xét thứ vật dụng, vừa nói vọng ra: − Buồng tắm tối tân q hả, ơng Hai Ơng hai Sự chạy vơ phì cƣời: − Tơi nói sang nhứt Vũng Tàu, nhì, ba Sàigịn mà Cậu có biết ông Nam Phát mƣớng sửa riêng phịng Mỹ Dung hay khơng? − Ơng ta có ý Trang bi hạnh phúc cho phịng ngủ dành cho đơi vợ chồng bất đẳng thức sửa hƣởng tuần trăng mật tháng này, tháng tới Xét ra, ơng Nam Phát tế nhị lắm! Ông Phát muốn cho lão Bửu Châu quên hẳn tuổi già nhƣ khô hết nhựa, để sống lại thời trai trẻ đơi ba mƣơi bƣớc vào phịng Nhƣ vậy, Mỹ Dung đỡ tủi thân, hổ phận Ông hai Sự nhìn bóng gƣơng, vừa se râu mép, vừa gật đầu: − Phải rồi! Ông Nam Phát sửa sang phòng dành cho rể với gái, nên ông cấm không khác đƣợc đặt chân vơ hết Ơng dặn tơi, đƣợc phép mở cửa có Mỹ Dung nghĩ mát với chồng mà thơi Bình quay lại, cắc cớ hỏi: − Sao ơng Hai lại mở cửa phịng cho tơi vơ nằm nghỉ ? Ơng Hai khơng sợ bị chủ quở trách rầy la hay sao? Hai Sự phát cƣời lớn tiếng: − Ý ông Nam Phát với cô Mỹ Dugn nhƣ trắng với đen! Ông Phát định Trang bị phòng cho đầy đủ tiện nghi đặng ông Bửu Châu với cô Mỹ Dung hƣởng tuần trăng mật trăn đƣờng Nhƣng Mỹ Dung lại muốn lấy nơi làm chỗ gặp gỡ yên ấm với cậu! Cô Mỹ Dung dặn tôi, cậu tới, phải dành phịng cho cậu nghỉ ngơi Ngồi cậu ra, khơng đƣợc phép mở cửa cho vô hết − Mỹ Dung dặn nhƣ à! − Thiệt đó! Tơi khơng nói chơi với cậu đâu Tơi khơng phải thầy bói, nhƣng tơi tiên đốn, sau này, phòng ngủ thuộc quyền sử dụng cậu, ông già Bửu Châu đâu − Sao ông Hai dám nhƣ vậy? Hai Sự hạ thấp giọng nghiêm trọng: − Tôi nghe hết rồi, cậu ơi! Bình sốt ruột: − Ơng Hai nghe sao? Ai nói với ơng Hai? − Tơi nghe ngóng tình hình hai phía, tơi đốn biết nhƣ khơng có nói hết − Già Bửu Châu làm đám cƣới mà, ông Hai Nếu chƣa chịu đầu hàng hồn cảnh, lão ta cƣới đƣợc Không lẽ xe hoa dâu Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Nghiêm Lệ Quân Bẽ Bàng Hai Sự pha trò: − Ậy! Tới chót, cậu thấy Mỹ Dung phản pháo rầm rầm, làm cho vợ chồng ông Nam Phát với lão Bửu Châu không kịp đỡ, ông Bửu Châu rƣớc lấy thảm bại, đau té cây! Cậu biết trƣớc chuyện hết mà cậu giả đị ngơ ngẩn gạn hỏi tơi Hai Sự vừa dứt lời có tiếng thằng Bé nhỏ réo bên ngoài: đƣợng Hai ơi! Cà phê nè! Hai Sự trở phịng ngồi: − Mày để bàn cho cậu chạy canh cổng Nhớ, phận mày y nhƣ hôm trƣớc nghe hôn − Thằng Bé nhỏ đem tách cà phê đặt bàn nhỏ đoạn thoát chạy liền: đạ! Hễ Hai tới mở cổng vơ liền Cịn xe đen mang số băm lăm băm lăm tới lấy đá chọi Hai Sự bƣớc cửa lớn tiếng mắng: − Con khỉ! Ai biểu mày lấy đá chọi? Mày chọi bễ kiến ngƣời ta, thằng cha mày đợ ba đời không đền à! Trở lại tao biểu nè, Bé nhỏ! đạ chi Dƣợng? − Tao dặn mày, thấy ơng già tới bấm chng báo động, cho ta biết Bộ mày không nghe hay sao? đạ! Bấm chuông báo động ba tiếng dài! − Ừ! Ra ngồi canh ngồi Mày mê chơi mà để ngƣời lạ mặt lọt vơ chết đạ! Hổng có đâu Thằng nhỏ đâm đầu chạy, hai vạt áo thả nút phất phất làm cánh! Bình nhấm chút cà phê, đoạn bng xuống chiết ghế bọc nỉ xanh, lộ vẻ băn khoăn: đdã tám rồi! Không biết có chuyện mà chƣa thấy Mỹ Dung tới Tơi muốn nhờ ông Hai đạp xe khách sạn thám thính thử coi Mỹ Dung kẹt rắc rối hay không Chƣa Mỹ Dung trễ hẹn, nên tơi lo lắng q! Ơng hai Sự tất tả khép lớp cửa kính lại đặng mở máy điều hịa khơng khí, vừa cƣời trấn an chàng: − Cậu n tâm, Hai vơ mà Có lão già kèm theo bên cạnh, Hai đâu Chờ lát coi, tám rƣởi mà cô Hai chƣa tới tơi khách sạn dị la Bình tắc lƣỡi: − Khổ ghê! Ơng Hai thấy hơn? Vì trời bắt tơi nghèo khơng có danh vị, khơng có bạc vàng, nên chuyện tình duyên hai đứa nhƣ mây bay qua núi, đến chừng hai đứa đƣợc yên ấm nhà Hai Sự nói nhanh: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Bẽ Bàng Nghiêm Lệ Qn − Ngày khơng cịn xa đâu cậu Bình thở dài: − Cũng phải vỡ tan nhƣ bọt nƣớc viền bãi cát! đdã năm chịu đựng rồi, lại ngày chót thơi, mà bất kham hay sau cậu? Tôi đinh ninh vào ngày cƣới, cô Mỹ Dung lật ngƣợc tình Bây giờ, tơi nói thiệt với cậu Tơi khuyến khích cậu à! Tơi khơng có quyền hành cậu, nên tơi khơng dám nói xúi giục Bình xốy tia mắt nhìn ngƣời quản gia: − Ơng hai khuyến khích gì, ơng Hai? Hai Sự liếc cửa nói nhỏ: − Chắc cậu có dự tính từ lâu mà? Nếu cậu dắt Mỹ Dung trốn đi, tơi hứa giúp đỡ cậu chu toàn nơi ăn chốn Chàng lắc đầu: − Khơng! Chúng tơi khơng thể áp dụng giải pháp Hai Sự chau mày: − Vậy cậu tính sao? − Tới mà chƣa biết phải tính Cần chờ xem lão Bửu Châu chọn ngày làm lễ cƣới lão đặt hôn lễ nhƣ nào, chúng tơi toan liệu đƣợc Ơng Hai nên nhớ dùm, mà Mỹ Dung tiết lộ với Ông Hai, bà Hai, ông bà nên giữ kín cho − Cậu khỏi dặn, cậu tin tƣởng nơi vợ chồng đi, với thằng Bé nhỏ Lúc đứng phía cậu với Mỹ Dung hết mà Mỗi lần đây, cậu thấy đó, vợ chồng tơi hết lịng giúp đỡ cậu, nói tiếng che chở q đáng Khơng nói giấu với cậu, đầu vợ chồng tơi có Thu, nhỏ học Sàigịn mà cậu thấy kéo nƣớc cho mẹ hồi nảy Thấy chuyện bất bình, bất nhân, tơi khơng thể làm tai ngơ, mắt điếc đƣợc Tơi phải làm để chút phƣớc đức cho gái Tình cảnh cậu đáng tơi suy gẫm nhiều tình dun gái tơi sau Nghèo đói ráng chịu không nở ép duyên để tranh dành, trục lợi Nếu tơi có chút tình ruột thịt với gia đình ơng Nam Phát, tơi mặt công khai chống đối vu Bửu Châu từ lâu Trái tai, gai mắt tơi q, mà kẻ ăn ngƣời nên tơi khơng nói đƣợc hết cậu Bỗng tiếng chuông reo cắt ngang câu chuyện Ca? Bình hai Sự lộ vẻ hớn hở Bình đứng dậy: − Mỹ Dung vơ tới đó, ơng Hai! Hai Sự thong thả mở cửa, lách ngồi: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Bẽ Bàng Nghiêm Lệ Qn − Tơi nói không sai mà! Để rƣớc cô Hai vô Chàng dặn vói theo: − Coi có theo dõi Mỹ Dung khơng, nghe ơng Hai − Cơ Hai cịn cẩn thận gấp tơi Bình cố dằn nén nơn nóng lịng, chàng bƣớc sang buồng rửa mặt, chải tóc lại, để chuẩn bị đón tiếp ngƣời yêu Bên ngồi có tiếng giày bƣớc nhanh làm cho lịng Bình thêm hào hức Nhƣng, chàng vẻ thản nhiên đứng yên trƣớc gƣơng soi Giọng Mỹ Dung nghe nhƣ mật ngọt, liễu mềm − Anh ơi! Anh đâu rồi? − Anh đây! Anh − Làm đó? Chàng pha trị: − Anh điểm trang chút Bình trở ngồi, hai ngƣời thấy mặt liền vồ lấy nhƣ qua chu kỳ ngàn năm đƣợc tái ngộ lần Sự tái ngộ khơng có khác đền bù cho xứng đáng! Nhƣ rụng rời, Bình từ từ bng xuống ghế kéo nàng theo, chàng nói khẽ nghe nhƣ rên rỉ: − Anh ngất môi em! Anh chết mắt em, em ơi! Nàng vùng dậy tát cho chàng cƣời rúc rích: − Ai biểu tham lam! − Tới trễ hẹn, anh chƣa phạt đó, nói cho mà biết − Tại thằng cha già đó, khơng hiểu sao, quấn qt bên em hồi dƣờng nhƣ ơng ta nghi ngờ em nhiều Em sốt ruột mà đƣợc Thừa lúc ông ta xe lấy đồ, nhanh nhƣ chớp, em cửa hông khách sạn Cho thằng chả đẳng kiếm đỏ mắt Chừng em về, không êm Chợt thấy tách cà phê, nàng bƣng lên tiếp câu hỏi ý nhị: − Bộ tính thức trọn đêm hay mà uống cà phê đen ôgn? − Không uống cà phê, không tài nhắm mắt đƣợc − Cho em uống khín chút nha đdể anh xuống nhà bếp kêu bà Hai pha thêm cho em − Thôi khỏi Hai đứa uống chung tách đƣợc Liếc cửa thấy thằng Bé nhỏ thập thò, Mỹ Dung đƣa tay vẫy: − Làmg ì ló thụt cậu? Vơ tơi nhờ chút nè! Thằng Bé nhỏ tay bƣng dỉa bom hai trai, tay cầm dao, đẩy cánh cửa kính, khép nép bƣớc vào Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Bẽ Bàng Nghiêm Lệ Quân Nó đặt dĩa trái bên tay Bình lề phép: − Thƣa cô cậu, dƣợng biểu bƣng trái bom lên mời cậu Mỹ Dung lẹ miệng: đdể đi! Cậu rình rập ngồi cửa? Thằng nhỏ len lét lui lại bƣớc, vừa lắc đầu: đạ hổng có! − Tơi thấy rõ cậu ló nửa mặt đa − Thôi! Chừng ra, khép lớp cửa bên ngồi lại có lên phải gõ cửa nghe đạ! − Có canh chừng ngồi cổng hơn? đạ có dƣợng hai − Kêu dƣợng hai vơ đi, khỏi cơng canh gác nữna Khóa cổng cho cẩn thận đƣợc Thằng Bé nhỏ tiếng vội vàng quay gót Hai lớp cửa đóng kín lại để bảo toàn hạnh phúc cho hai ngƣời Tiếng động bên ngồi khơgn thể lọt vào đƣợc Và bên phịng dù có bắn cà nong, bên ngồi khơng nghe Bình tỏ e ngại: − Sao em không cho ngƣời canh cổng? Mỹ Dung ghé ngồi bên tay ghế chàng, vói lƣợm dao lên, vừa thản nhiên cƣời tƣơi: đdâu có xong xáo nhà lục soát mà sợ Hơn nữa, phòng phòng bất khả xâm nhập Nếu thằng cha già Bửu Châu có tìm em, lão quanh quẩn tìm dấu vết ngồi sân thơi − Nói đến đây, Mỹ Dung đƣa dao trƣớc ma.t ngắm nghía: − Con dao bén ghê! Và nàng dí cơ? Bình, vừa cƣời khúc khích: − Sợ hôn? Chàng né đầu: đdừng giởn dại Cô hồn giục anh chết anh − Bây em muốn giết anh Anh nghĩ sao? Bình nhẹ gạt tay nàng chau mày: đdừng nói bậy mà! Nàng nghiêm giọng: − Thiệt à! Em giết anh trƣớc, em trở mũi dao Nhƣ vậy, hai đứa vừa trút hết khổ đau, vừa đƣợc gần gũi muôn kiếp Nếu để anh cầm dao hạ sát em trƣớc em khỏi phải nhộc sức, nhƣng em sợ anh đổi ý em chết Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Nghiêm Lệ Quân Bẽ Bàng Đêm đêm cuối Chúng vĩnh viễn chân trời hạnh phúc Sau ăn xong hai trái bom đó, em thực hiẹn dự định em Bình trố mắt kinh ngạc nhìn sâu đáy mắt ngƣời yêu: − Mỹ Dung! Nàng nhịp lƣỡi dao sáng loáng lên cạnh bàn: − Thế anh có đồng ý hay khơng? đƣờng nhƣ tâm trí em thăng phải hơn? − Vẫn bình thƣờng sáng suốt Chàng lộ vẻ nao núng đứng dậy: − Anh thấy sắc diện em khác thƣờng − Ngƣời chết Đây cuối tình ngang trái, bẽ bàng Trang bi tình sử đơi ta đƣợc chấm dứt chín Chàng đƣa tay xem đồng hồ, đoạn rắn giọng lệnh: − Mỹ Dung! Vứt dao đi! Đừng điêndại! Anh bảo liệng dao nghe Nàng bật cƣời ngặt nghẽo: − Sợ chết hả? Sợ chết thơi, em khơng dại mà chết n tâm ngồi lại để em gọt bom cho ăn Trong nhà có sẵn rƣợu mạnh Hai đứa uống cho say nhá Bình khoa tay: − Thơi! Thơi! Mình cần tĩnh táo để nói chuyẹn Chàng vừa dứt lời có tiếng gõ cửa thật gấp rút Đốn biết có biến động Bình chạy mở cửa Lớp cửa vừa bật hai Sự thị đầu vào hổn hển: − Khơng xong cô cậu ơi! Đã bị bao nhà cô cậu ơi! Đang cầm trái bom chƣa kịp gọt vỏ, Mỹ Dung rụng rời buông dao, sảng sốt: − Ai bao nhà? − Chàng bình tĩnh hơn: − Cảnh sát hả, ông Hai? đạ không, cảnh sát bao, mà sợ Ông chủ dắt tốp tay chân hạ đột nhập vô rào hồi Mỹ Dung hốt hoảng quăng trái bom lăn lóc dƣới gạch: − Hả ? Ba ? Bình xanh mặt kinh hồng: − Ơng chủ đem hạ tới bao nhà để bắt tôi? Hai Sự run rẩy: đạ! Ơng huy vịng vây, khơng thể đàng đƣợc Ơng vơ tới Hình nhƣ có Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Nghiêm Lệ Quân Bẽ Bàng ông già Bửu Châu theo Cậu mau mau theo đặng chỗ cho cậu trèo lên la phong trốn Bình định chạy theo hai Sự, nhƣng Mỹ Dung nhanh nhẹn níu tay chàng kéo lại: − Tùy ứng biến, anh đừng sợ hết Chúng nên bình tĩnh đối phó Cịn dƣợng Hai, dƣợng đóng cửa lại, ngồi tiếp ba tơi Ba tơi có hỏi gì, dƣợng trả lời thật, cho ba biết, hai đứa ngồi đợi − Cô định chống trả thiệt hả, cô hai? Nàng chụp lấy dao cầm chặt tay: đdến nƣớc cùng, biết làm Dƣợng đừng lo lắng cho chúng tơi Một dƣợng khơng thể che chở cho chúng tơi đƣợc đâu Cửa phịng đóng kín lại: đầu gì, tơi liều Hai Sự biến rồi, Bình sợ sệt hơn: − Em ! Sao em khơng cho anh lánh mặt? Em có dự định mà mà cầm dao? − Khơng tự sát Em bảo anh giữ bình tĩnh nhƣ em nè, để mặt em đối phó với tình cho anh xem Em có cách tự vệ cho thân cho hạnh phúc, tình yêu Bình lập cập: − Tƣ cách nào? Mỹ Dung cƣời gƣợng: − Còn tùy thái độ ba em bƣớc vô bắt gặp anh Đến đây, nàng lƣợm trái bom cịn lại dĩa, chẽ đơi, đƣa cho Bình nữa: − Nè, anh! Mình thản nhiên ăn Nhƣng, tuyệt đối, khơng nên ngồi Nàng cắn dịn miếng: đù ăn không đƣợc ráng ăn Nhai ngon lành nhƣ em nè để ngƣời ta không thấy vẻ sợ sệt Bình nghe lời nàng cắn miếng bom ngậm hai lớp cửa bị mở toang Với sắc diện đầy thịnh nộ, ông Nam Phát lấn vai hai Sự, xơng vào Ơng xốy tia mắt rực lửa nhìn Bình gái, vừa gắn giọng: − Hứ! Bây có trốn đàng trời không khỏi tay tao Bây đừng tƣởng bây khơn thằng già Ơng dừng lại phịng hất hàm hỏi Bình: − Ê! Thằng khốn khiếp kia! Mày nhà mậy? Mỹ Dung nắm tay chàng dồn chàng lùi vào tƣờng chỗ có cửa sỗ, đoạn bấm tay chàng nhắc nhỏ: − Bình tĩnh trả lời Chàng lí nhí: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Bẽ Bàng Nghiêm Lệ Quân đạ thƣa , ba má tơi Ơng Phát chống nạnh hai tay, oang oang: − Mày giởn mặt với tao mậy? Cha mẹ mày ăn mày, hay ăn trộm? Còn Mỹ Dung, gái hƣ! Làm đẹo theo nó? Hãy bƣớc ngồi, mau! Mỹ Dung nép sát trƣớc ngực Bình nhƣ có ý che chở cho chàng trƣớc bất trắc Nàng lắc đầu: − Con rời ảnh đƣợc Ba! Con lạy ba Ơng già nạt ngang: − Khơng có lạy lục hết! Tao biểu bƣớc khỏi phịng tao trừng tri Cái thằng dạy, ăn trộm, ăn cƣớp Hãy năn nỉ chồng mày đặng tha tội cho mày Mỹ Dung lại lắc đầu cƣơng quyết: − Không! Không! Con không năn nỉ he& t Chồng anh Bình, khơng pah?i ông già Bửu Châu Hai tha thiết yêu từ lâu rồi, có với rồi, xin ba đừng nhẫn tâm chia vợ rẽ chồng, đạp đỗ tình yêu hạnh phúc hai Dù phải chết, hai đứa nguyền chết bên nhau, phụ bạc đƣợc Lạy ba mở lƣợng biển trời Ơng Nam Phát giận run, ơng nghiến cắt ngang: − Mày dám cứng đầu ngổ nghịch nhƣ phải hôn, Mỹ Dung? Mày chống lại tao phảihôn Mỹ Dung? Nhỏ nhẹ dạy bảo không chịu nghe, mày đừng có trách me, ốn cha, ha! Đến đây, ông Phát quay lại bảo hai Sự: − Chú ngồi kêu ơng Bửu Châu với thằng mặt rơ? Đứng chận cửa sau vơ cho tơi Đốn biết ông Phát nhờ tay thằng mặt rổ với già Bửu Châu lơi Mỹ Dung ngồi, nên hai Sựcứ đứng yên: − Tôi tƣởng ông chủ không nên để ngƣời ngồi chứng kiến cảnh Ơng nên đóng cửa dàn xêp cách kín đáo − Thì kêu chồng Dung vơ Hai Sự vội vàng đóng kín hai lớp cửa lại: − Lại khơng nên ơng Ơng Phát tức tối hét lên: − Con nhỏ hƣ thân nết kia! Có chịu bƣớc lại tao biểu hay khơng? Cịn thằng ăn trộm đó, bng gái tao Nếu trái lịnh tao, tao cho tụi bằm xác mày Mỹ Dung chẳng nhúc nhích, mà Bình không chịu buông nàng Một tay Mỹ Dung lăm le dao, tay mầm miếng bom nhƣ thủ Thình lình lần cửa lại bị tung Già Bửu Châu tiến vào phòng với mặt tái xanh thấy Bình ơm cứng Mỹ Dung Mỹ Dung khôn khéo lên tiếng hăm dọa để chận trƣớc phản ứng ghen tuông già Bửu Châu: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Bẽ Bàng Nghiêm Lệ Quân − Nếu bƣớc tới bƣớc nữa, toan uy hiếp chúng tơi, chúng tơi liêu Hai đứa tơi thề chết bên nhau, khơng có mảnh lực bắt buộc xa đƣợc hệt Nói đến đây, Mỹ Dung nhét dao vào tay Bình, vừa kín đáo bấm chàng cái, vừa gằn giọng tiếp: − Chú Bửu Châu! Nhƣ biết từ trƣớc, không làm chồng đƣơc Dù cho ngồi non vàng, núi bạc, dùng mảnh lực đồng tiền mà chia cách vợ chồng đƣợc đậu Xin giới thiệu cho biết ngƣời đàn ông chồng tội Già Bửu Châu sảng sốt kêu lên: − Là thằng bồi nhà hang Nàng chận ngang: − Không! Là dƣợc sĩ tƣơng lại Cịn chíng thằng bội Chú có hiểu tơi kêu thằng bồi chửa Ông Nam Phát lại trợn trừng, hét lên nhƣ sấm: − Mỹ Dung! Tao giết mày chết! Tao giết mày chết! Thấy cha già Bửu Châu xông tới, Mỹ Dung liền chọi miếng bom trán Bửu Châu: − Đứng lại! Tơi nói, liều chết, toan dùng vũ lực chúng tội Bình run run kề mũi dao cổ nàng lắp bắp: − Tôi giết vợ trƣơc Tôi giết vợ trƣơc trở dao tự sat Ông Nam Phát hoảng hồn giăng tay ngăn già Bửu Châu, vừa bảo nhỏ: − Đừng! Khoang! Bình tĩnh! Và ơng quay sang Bình dịu giọng: − Cậu! Cậu buông dao xuống giải êm đẹp cho câu Mỹ Dung nắm cổ tay Bình: − Anh bng dao đe dọa chung quanh hai đứa khơng cịn nữa, Bửu Châu chịu rút lụi Già Bửu Châu lồng lộn nhƣ điên: − Trời ơi! Tức lộn gan lên đầu nè trời! Vợ phản bội tôi, làm nhục nè trời! Mỹ Dung Mỹ Dung ơi! Em hƣa , em ƣng , em làm khổ anh! Nàng gạt ngang: − Im đi! Trong phút này, tƣởng biết thân, câm miệng lặng lẽ Tơi khơng có hứa hẹn với điều hệt Đồng tiền làm khổ khơng có làm khổ cạ Tôi ƣng làm vợ hồi mà tự xƣng chồng tội Bửu Châu vị đầu, bứt tóc: − Già hai thứ tóc mà cịn bị nít lừa gạt, có tức hộc máu chết đƣợc khơng chơ Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Bẽ Bàng Nghiêm Lệ Quân Ông Nam Phát nhẹ vỗ vai già Bửu Châu: − Bình tĩnh! Bình tĩnh! Thình lình, Bửu Châu túm ngực áo ơng Phát rít lên: − Con gái ơng nhƣ mà cịn bảo tơi bình tĩnh đƣợc chợ Ơng đừng mong lừa gạt lần nựa Con gái ông tráo trở nhƣ vậy, ơng khơng thể nuốt trơi năm trăm triệu bạc tơi đâu nghe Ơng Phát liếc trái nhƣ có ý cầu cầu cứu nơi hai Sự: − Bửu Châu! Làm vẩy Chuyện đâu cịn có đọ − Cịn gỉ Cịn gỉ Trả năm trăm triệu bạc lại cho tôi, mau! − Thi Thị − Nếu không trả, ông phải lệnh cho gái ông theo rời khỏi nơi cho đám hạ phanh thây thằng khốn kiếp kịa Ông Phát sợ cuống, đƣa mắt nhìn ngƣời: − Nọ kề dao cổ Mỹ Dung mà biết phải bây giợ Tiền bạc đâu có sẵn đây, muốn địi chờ Sàigon Bửu Châu kéo lôi ông Nam Phát đến gần ghế: − Thì ngồi đây, biên cho tơi séc năm triêu − Tơi khơng có mang tập séc theo, lấy mà biện Tơi có giựt nợ đâu mà làm vây Chú yên tâm để tơi tinh Chú khơng có mát đậu Bửu Châu rắn giọng cƣơng quyết: − Tôi tay không đƣợc, phải có Mỹ Dung, hoạc chi phiếu năm triêu Tôi kỳ hạn cho ông năm phút, năm phút thôi, để ông giải cho tội Giọng ông Nam Phát đầy khổ sở: − Mỹ Dung! Con có thấy ngƣời ta làm ngặt ba chửa Vậy mà đành đứng ngó hay sảo Nàng thản nhiên: − Con khơng đƣợc biết số nợ bạ Có lẽ ba bán cho ơng già năm triêu Vậy có khó khăn đâu, chuyện mua bán khơng xong, ba hồn năm triệu lại cho ngƣời ta Đến hai Sự chịu xen vào vấn đề, ông ta đẩy vai già Bửu Châu, đoạn chống nạnh, hất hàm: − Nè! Thằng cha già háo sắc, khốn nạn, vô liêm sỉ! Bửu Châu chống nạnh, vênh mặt: − Ê! Mày tên nô bộc bần tiên Sao mày dám xấc xƣợc mắng tao mẩy − Rồi sảo Mày làm tao, thằng già dê? Thấy hai Sự vạm vỡ, già Bửu Châu nao núng: − Mày không đƣợc quyền xem vào chuyện gia đình chụ Phận mày phận tơ Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Bẽ Bàng Nghiêm Lệ Quân Hai Sự nói nhanh: − Tức tao có bổn phận bảo vệ chủ tạo Lúc khơng phải lúc địi nợ Bây giờ, ngƣời trả nợ phải mày ông chủ tạo Mày phải trả vợ lại cho cậu Bình mà đi, khơng đƣợc nói thêm tiếng hệt Bửu Châu ấm ức: − Mỹ Dung vợ cƣới mạ Tôi rộng lƣợng không chấp nhƣt chuyện dĩ vãng vợ Hai Sự nhanh nhẹn thộp cổ Bửu Châu, bóp tắt ngang câu nói ơng ta, tay bẽ tay Bửu Châu, đẩy dần lại cửa: − Thằng già chóchết! Tao chƣa tay tao thấy mày khơng cịn sống nữa, biết hộn Muốn đƣợc bình n tồn mạng bƣớc khỏi chỗ tức khặc Ỷ giàu tung tiền mà cƣớp vợ, đoạt ngƣời ta, chừng xuống âm ty, phải bị quỉ sứ bỏ vơ vạc dầu mà nấu, nghe hộnBửu Châu ngối đầu lại nhìn Mỹ Dung nhƣ mong nàng ban cho chút xót thƣơng lúc lão sa thất thế: − Tơi khơng ngợ Tơi khơng ngợ em thay lịng, đổi nhƣ vây Tơi vơ khổ đau em, em biế ỏn Mỹ Dung cƣời mỉa: − Thôi chụ Tơi đâu có nói u thƣơng mà trách tơi thay lịng, đổi Ba tơi nợ Sàigịn ba trả cho Bửu Châu lại quay sang ông Nam Phát hăm dọa: − Tôi bỏ qua vụ đâu nghe ộng Ông nhớ lại coi, từ ngày ông hứa với bây giờ, hao tôn Không để già Bửu Châu dứt lời, hai Sự đá đít ơng ta: − Chƣa ăn địn may! Đi thằng già mắc dich Thấy già Bửu Châu cố bám lấy cánh cửa chƣa chịu đi, Mỹ Dung chọc tức thêm: − Cháu nói khơng mát mà lọ Chú đừng buồn với cháu khơng thể thành vợ thành chộng Cháu xét thấy, ngƣời già cở tuổi nên tìm thú an nhàn tuổi già đừng nghĩ tới chuyện vợ nựa Già mà mê gái tơ thị hpải giảm kỷ chu Mỹ Dung vừa dứt lời già Bửu Châu bị hai Sự đẩy khỏi phịng đóng ập cửa lai Ông ta tức tối đấm cửa rầm rầm: − Cha âm mƣa đoạt phải hổn Tôi không ngƣời sống yên đâu nghe Mấy ngƣời biết tay nghe Hai Sự hăm hở mở cửa bƣớ ngoại Rồi hai Sự đối phó mà khơng nghe tiếng già Bửu Châu nựa Thấy thắng rồi, Mỹ Dung khắp khởi lòng mừng, nàng gở lấy dao tay Bình, đoạn dị Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Nghiêm Lệ Quân Bẽ Bàng dẫm bƣớc bƣớc bƣớc tiến đến gần ông Nam Phát: − Ba! Trồng chân đứng lặng ngƣời lúc ông Nam Phát chán chƣờng bng xuống ghế lộ vẻ bối rối: − Vừa lòng chửa Toại nguyện chửa Con ƣng, chiu , nên ba sửa soạn làm đám cƣới, lại trở chƣng Luôn luôn, làm rối ba, ba biết giải cho ổn đậy Nó hăm dọa đọ Con có hay khổng Mỹ Dung quăng dao, quì xuống bên chân cha, để nƣớc mắt rƣng rƣng: − Ba nợ ngƣời ta bao nhiêu, ba trả lại ngƣời ta yện Mình có lừa gạt đoạt đâu mà ba sợ ngƣời ta thƣa kiên Ngƣời ta hăm doa nhƣ để chửa thẹn thấy khơng thể mua chuộc đƣợc tình yêu mà thội Lần cuối cùng, van lạy ba, xin ba thƣơng thƣơng anh Bình, thƣơng cháu ngoại bạ Xin ba đứng nhìn vào giàu sang ngƣời ta, mà ba nên hạnh phúc cho hết ba Thử nhin vào hoàn cảnh ngƣời khác, ba thấy đôi vợ chồng chênh lệch tuổi tác nhƣ với ông Bửu Châu, ba nghĩ họ, ba khen ngợi hay ba mỉa mai hỏ Nếu ba thấy chết đời phải lấy ông Bửu Châu, xin ba đừng bắt bc vớ anh Bình phải xa nựa Ơng Nam Phát ngó lên trần thở dài, dáng trầm ngâm, nghĩ ngơi Mỹ Dung ngoảnh lại nháy mắt dấu với Bịnh Chàng hội ý đến khép nép bên cạnh ông Nam Phát, dọn miệng dọn mồm lúc lí nhí đƣợc tiếng: − Kính thƣa bac Ơng Phát ngó thẳng mặt chàng làm bình tĩnh, đứng chêt nghẹn luộn Nàng van lơn tiếp: − Ba ơi! Sao ba không thƣơng cỏn Ba nở chôn vùi đời sầu khộ Có phải ba má nghèo nàn chi đâu mà ba má muốn cho bám víu vào gia tài ông chồng già đáng bậc cha cọn Con lại ba! Con xin ba hồi tâm Thình lình, ơng Nam Phát nghiêm giọng hỏi gái" − Thằng thằng Bình ha? Bình xá cái: − Dạ! Con tên Bịnh − Nhà cửa đẩu Mỹ Dung lẹ miệng đỡ lời: − Dạ, ảnh xóm nhà dọc bờ tƣờng phía sau nhà ba Ơng Phát tiếp tục điều tra lý lỉch − Cha mẹ đủ hổn Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Bẽ Bàng Nghiêm Lệ Quân − Thƣa bác, đụ − Sốgn với nghề nghiệp gi? − Thƣa bác, ba cháu đạp xa ba bạnh Ông Phát trố mắt: − Hử! Phu xe ba bánh xúc rác ha? − Thƣa không, chở các, chở cây, rau cai , mƣớn chở chở nậy Cịn cháu sinh viên Ông chận ngang nghe gay gắt: − Biết rồi, tơi biết cậu sinh viên dƣợc rội Ơng già đạp xe ba bánh mà dám cho học tới cở dó, tức ơng già muốn cho cậu có vợ giàu Nghèo phải nhờ cậy bên vơ Ngƣời ta nói lạ thực lộc chi thệ Nghe cha chạm tự Bình Mỹ Dung thẳng thốt: − Ba! Khác hẳn với ngƣời ta, tánh anh Bình thích sống tự lập khả có ạnh Ba má ảnh có dự định rồi, sau ảnh trƣờng, ba má ảnh quê bán vƣờn, bán đất, ảnh làm vốn mở nhà thuộc Ơng Phát nhẹ gật: − Vậy đƣợc! Ông già, bà già cậu điền chủ đứng đƣợc ruộng đất dƣới tinh? Mỹ Dung hớt luôn: − Cả trăm mẫu ba − Mà ông già lại phải đạp xe ba bảnh − Dạ vị ba anh Bình khơng chiu vẻ trƣởng gia Ơng thích hoạt động, thích làm việc cực nhọc, noi gƣơng mà tự lập nghiệp mai sạu Chính mà anh Bình kiên nhẩn học hành tới ngày nạy Ông Nam Phát gật ln: − Đáng khen! Hiếm có nhƣ vây Mỹ Dung tiu tít vui mừng: − Ba rộng lƣợng tha thứ cho hai bả Ba lòng tác hợp cho hai nên nghĩa vợ chồng ba? Ơng gằn tiếng: − Tao nói đâu mà lịng hay khơng lọng Có tác hợp hay không tác hợp, tụi bây thầm ăn với tới có rội Bình khoanh tay: − Vì q u nhau, hai trót dai Cúi xin bá hƣ tha, xin bác cho cháu đƣợc phép cƣới Mỹ Dụng Mỹ Dung tiếp: − Ba! Con khóc hết nƣớc mắt với ba má rồi, ba nên ban cho hai niềm vụi Ba gật đầu cho Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Nghiêm Lệ Quân Bẽ Bàng mừng bạ Ba hứa lời cho anh Bình yên tâm ba Thấy vẻ giận gƣơng mặt ông Nam Phát dần tiêu biến hết rồi, Bình khuỵu chân quì xuống bên Mỹ Dung: − Con xin lạy tạ tơi Ơng đứng dậy kéo tay hai ngƣời: − Thôi, hai đứa đứng dậy Tuy bây tao vào ngỏ cụt, với chuyện rồi, tao biết nói nựa Chuyện thầm tụi bây phải đƣợc chấm dứt từ hôm thằng Bình phải thƣa lại với ơng anh, bà chị Ở nhà sớm lọ chuyện thức hóa cho bây Làm đám cƣới xong rồi, tao đem thằng nhỏ cho Mỹ Dung tƣơi cƣời dƣ lệ: − Con chúng đâu ba? − Bà ngoại gởi cho vú ni dƣới Long An Tao khơng có ám hại đứa trẻ sơ sinh vô tội đâu mà hai đứa bây lo sơ Nhƣng việc phải đƣợc êm xuôi rồi, tao cho vợ chồng bây rƣớc về, hay tùy y Nói đến đây, ơng Nam Phát liếc Bình mà cƣời: − Nét mặt thằng nhỏ giống mày nhƣ khuộn Mà coi chừng, lớn lên giống tánh hai đứa bây khơng đƣơc Hết Lời cuối: Cám ơn bạn theo dõi hết truyện Nguồn: http://vnthuquan.net Phát hành: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn: Vietlove Đƣợc bạn: Ct.Ly đƣa lên vào ngày: tháng năm 2008 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net ... chỗ chỗ dành cho chị Dung Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Nghiêm Lệ Quân Bẽ Bàng Cha nàng nghiêm giọng bảo tiếp: − Tại không chịu ngồi chỗ đó? Con khơng đƣợc cải lời cha... mắt viền lệ: − Em tức muốn chết anh Càng thêm lo lắng, chàng nắm tay Mỹ Dung: − Vì sao? Em nói mau cho anh nghe Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Bẽ Bàng Nghiêm Lệ Quân Nàng... viện Bình Dân đón tơi đặng đƣa nhà Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net Bẽ Bàng Nghiêm Lệ Quân Ông già tài xế hớn hở rời khỏi vô lăng: − Dạ, cám ơn cộ Tơi đến chỗ hẹn trƣớc chín

Ngày đăng: 25/02/2023, 21:53

w