1. Trang chủ
  2. » Tất cả

Cái chết của bikưni sakyo komatsu

23 3 0
Tài liệu đã được kiểm tra trùng lặp

Đang tải... (xem toàn văn)

Tài liệu hạn chế xem trước, để xem đầy đủ mời bạn chọn Tải xuống

THÔNG TIN TÀI LIỆU

Thông tin cơ bản

Định dạng
Số trang 23
Dung lượng 400,29 KB

Nội dung

Aspose Cái chết của Bikưni Sakyo Komatsu Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động Nguồn http //vnthuquan net Phát hành Nguyễn Kim Vỹ http //vnthuquan net/ Mục lục eVăn (1)[.]

Cái chết Bikưni Sakyo Komatsu Chào mừng bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động Nguồn: http://vnthuquan.net Phát hành: Nguyễn Kim Vỹ Mục lục eVăn (1) (2) Sakyo Komatsu Cái chết Bikưni eVăn Komatsu Sakyo nhà văn viễn tưởng khoa học hàng đầu Nhật Bản Sinh năm 1931 Osaka, tốt nghiệp Đại học Kyoto khoa Văn chương Italy năm 1954, viết văn từ thời sinh viên Ban đầu viết truyện thực, sau chuyển sang viễn tưởng khoa học từ năm 1959 Từng đoạt giải thưởng hàng năm lần thứ 27 Hiệp hội nhà văn huyền ảo Nhật Bản với tiểu thuyết Nước Nhật chìm xuống đại dương (Nippon chitnbotsu, dịch tiếng Anh Japan Sinks), Giải thưởng lớn lần thứ tiểu thuyết viễn tưởng khoa học cho Tokyo biến (Tokyo Vanished) năm 1985 Ơng cịn viết kịch phim, đạo diễn sản xuất phim, dựng thành phim tiểu thuyết ơng Tạm biệt Mộc (Bye-Bye Jupiter) năm 1984 Một số tác phẩm khác: Chiến dịch vệ tinh (Satelite Operation), Gương mặt thời gian (The face of time), Vụ chạy trốn nhà tiên tri (Runaway of a fortuneteller), Vườn kiến (Garden of ant) Hiện giữ nhiều chức vụ quan trọng, có chức giám đốc Hội Nghiên cứu Tương lai Nhật Bản Truyện Cái chết Bikưni in lần đầu tập Cái hang sống năm 1967 Trong truyện ngắn này, tên nhân vật phiên âm theo cách đọc tiếng Việt cho bạn đọc tiện theo dõi Sakyo Komatsu Cái chết Bikưni (1) Những đám mây xám nặng chì xóa sắc trời xanh, trĩu thấp lè tè mặt biển giá băng vừa thẫm tối, dường gian chẳng khác ngồi đám mây kia, ngồi gió sắc dao lồng lên từ biển khơi xuyên suốt thịt da người Gió điên cuồng vần vũ hắt lại từ phía biển man hạt bụi nước biến thành viên đạn băng, xoáy lên từ mặt đất bựng cát lạnh sắc tựa kim châm Mây đen ùn ùn lớn dậy, phình to, cuồn cuộn đùn lên mực nho kín nghịt chân trời Sóng gào, gió rú át nhau, báo hiệu bão tuyết chẳng xa Trên giới sầu thảm đó, nơi tồn ba màu đen trắng xám cừu địch lẫn sinh từ giá lạnh, chầm chậm bước hình dáng lẻ loi nhỏ bé, tuyền hai màu trắng đen vật chung quanh Chân không tất, dép bện rơm, dấu chân phơn phớt in cát dọc ven bờ biển; sóng đói khát hối thè lưỡi dài nghêu liếm sạch, nhe hàm bọt trắng lùi lại Biển gió đuổi theo gót kẻ hành, chực nuốt chửng nguời đó, xé trăm mảnh, nghiền thành tro bụi, người can trường đi, dọc khúc quanh bờ cát, thân thẳng, vạt áo kimônô đen mép khăn trắng bịt đầu khẽ lay động theo chiều gió Bỗng từ xa xuất bóng đen xé toạc trắng xám tuyết sương Có nhiều bóng Từng người một, họ nhô khỏi sương, tiến phía kẻ hành Và khúc quanh bờ cát, bóng người kẻ độc hành gặp Kẻ trước người sau bước từ sương, họ người khỏe mạnh, rắn rỏi Nhưng, sức lực kiệt, họ khơng vươn thẳng Lưng còng xuống, bước nặng nề, chân họ lại thụt sâu cát Từ xa, trông họ chiến binh mang giáp trụ sẫm màu, lại gần giáp trụ hóa y phục thường tình nhà sư hành hương: mũ trùm đầu, áo cà sa vải thô Tay họ cầm tráp kinh thiền trượng đầu bịt sắt mà khách hành hương dùng Mặt bơ phờ, xám ngoét đói khát giá lạnh, mắt chạy quầng thâm, trơng họ chẳng nhận độ trì Phật Từng bước họ lê phía trước, tì thân lên thiền trượng, cát dính hồ lúc lúc lại quến chặt lấy chân họ, không muốn để họ tiến thêm bước Khi đến ngang hàng nhà sư, kẻ hành đơn độc cúi chào định thẳng đường mà Mặt nhà sư lộ vẻ ngạc nhiên, kế sửng sốt Họ cúi chào đáp lễ, người đầu to lớn hộ pháp liền lên tiếng giọng oang oang: - Này bạn ơi, cho nói chuyện chút nào! - Xin lỗi Giọng nói ngân chng bạc Gió từ phía biển tràn lên, hất tung đuôi khăn bịt đầu trắng muốt khỏi trán kẻ hành Dưới manh lụa trắng phất phơ, nhà sư thấy khuôn mặt phụ nữ Nàng trẻ lắm, chừng hai mươi tuổi, không Tiết trời lạnh giá tô sắc hồng ưng ửng cặp má nàng nhẵn trơn má trẻ Mắt nàng mắt em bé Họ há hốc mồm nhìn người phụ nữ - Đường xa ngái, nhọc nhằn Lối gần bị tuyết lở, anh em chúng tơi đành phải vịng, nơi chẳng có đường Chốn Sư tỷ ơi, xin cho biết gần có hương thơn chăng, hay dù túp lều trơ trọi chúng tơi nương náu cho qua đêm gió bão này? - Nhà sư nói lễ độ, cố ghìm cho giọng bớt oang oang dù chút - Trời nhá nhem Chẳng bóng tối bao trùm mặt đất Liệu chúng tơi cịn kịp đến chỗ có người chăng? - Tội nghiệp, chư huynh mệt bã người kìa! - Giọng nói ngân chuông lộ vẻ cảm thông - Nhưng khổ nạn chư huynh gần đến lúc mãn Chư huynh thấy mũi đất không? Đằng sau mũi đất có làng chài Cịn chư huynh sang phía bên núi, cách chừng hai dặm rưỡi gặp thiền môn - Đa tạ sư tỷ! - Một nhà sư thấp lùn lực lưỡng đứng bên chàng hộ pháp kêu lên Nghe không, huynh? Ta chẳng bị đọa đày đâu Chốc ta sưởi ấm ngủ Tiến lên! - Chúc chư huynh lên đường hạnh lộ Cầu xin Đức Phật phù hộ độ trì cho chư huynh! Người thiếu nữ khẽ cúi đầu dấn bước Nhưng giọng nhà sư hộ pháp đuổi theo: - Này sư tỷ khả kính ơi, lẽ giơng bão rét buốt mà đi? Ni cô mỉm cười, che miệng tay áo: - Đừng lo, thưa sư huynh Bần ni sống lâu đây, thuộc nằm lòng đường lối lại Hơn nữa, thảo am bần ni chẳng xa đâu Thế lại nghiêng mình, ni dời gót Các nhà sư chào ni cơ, nàng đáp lễ người Nhưng đến chỗ người cuối trông nhà sư khất thực đầu đội mũ rơm sùm sụp xuống tận chân mày, nàng mở to mắt - Xin lỗi, có phải chúa cơng khơng? - Nàng cất tiếng, tiến bước phía nhà sư Hàng áo cà sa màu xám sững lặng khoảnh khắc, lại bắt đầu run lên khơng thể nhận thấy Có lẽ khoảnh khắc gió bừng lên sức mạnh mới, cường liệt trước nhiều Một nhà sư chộp lấy chuôi kiếm giấu bên áo cà sa Nhưng thấy nhà sư kéo sụp mũ rơm che mặt, dường muốn tránh nhìn mình, ni lại cúi chào lần nữa, đoạn quay sang người hộ pháp nhìn nàng ánh mắt nảy lửa chẳng lấy làm thiện ý - Bần ni cầu nguyện trông chờ lượng từ bi Phật Đường khấp khểnh, mong Ngài phù hộ chư huynh Xin chư huynh miễn thứ bần ni có nói điều chi khơng phải - Những ngón tay mảnh nàng lần tràng hạt rút từ ngực áo Khi giọng nói du dương gió nhẹ mùa hè xuyên qua giông bão mà đến tai nhà sư đầu, nàng xoay lưng, chắp tay tụng niệm vào tuyết mịt mùng - Nó đốn ra! Nó nhận chúng ta! - nhà sư lùn tịt trông cua rền rĩ - Ở vắng vẻ, hay ta bổ nhát cho xong, lại rước họa? - Im đi, Xabưrô, - người hộ pháp nói - Ta nhà sư mà, bất đắc dĩ, nhà sư Hơn nữa, dù cô phụ nữ - Nhỡ điểm sao? Đến làng, chúng thộp ta - Thơi đi, Xabưrơ, - nhà sư khất thực nói khàn khàn quay lại chàng hộ pháp - Ai kiệt sức rồi, Benkêi Phải gấp lên Chàng hộ pháp vung thiền trượng - Đấy, nghe chưa, Xabưrô? Cả chúa cơng nói Cứ xem cách gái tiễn chân ta biết, cô không điểm chỉ, đoán Nào đi, rét căm căm mà đứng đực Tốn người cất bước Gió từ biển lồng lộng tạt xiên cứa vào má họ hạt băng nhọn buốt - Mình khơng hiểu đàn bà gái mà lại dám qua nơi hẻo lánh thân mình, cịn giơng tố bão bùng - Xabưrơ nói với nhà sư tên Benkêi - Cứ cho nhà cô ta chẳng bao xa Đấy, dân chài chả mống nào, rúc lều - Phải Thật quái lạ! - Benkêi ậm - Gần có đường ngang ngõ tắt đâu Ta cố tình chọn đường dài vắng vẻ để lừa tên bám đuôi Cịn chuyện tuyết lở đành phải nói dối Xabưrơ khơng thơi: - Mình khơng hiểu cô nàng kiều diễm lại tu Cậu có thấy đơi mắt nàng không, lông mày nữa? Người ta đồn miền Bắc nhiều gái đẹp không sai Nhưng đây, chốn khỉ ho cò gáy này, đùng cái, ta gặp đóa hoa xuân thùy mị Này, có nàng tu tiếc mà giống hồ tinh, hay nữ thần tuyết? Benkêi đứng lại Lời Xabưrô làm anh sực nhớ truyền thuyết anh nghe dân xứ kể từ lâu - Sao lại dừng thế? - Xabưrô hỏi, ngơ ngác nhìn Benkêi.- Đi đi, coi Mà ngộ, nàng ẩn tu gặp chúa cơng shixưnê đâu nhỉ? Chồng nàng Hôm cúng thất tuần nàng làm lễ cầu siêu cho vong linh người khuất lại quay công việc thường ngày, công việc nhà nàng Mắt tay chẳng ngơi việc, ký ức nàng lại có sống riêng Ký ức đưa Hama thời xa xăm, so với đỗi xa Và nàng hồi tưởng lại trận cuồng phong bờ biển, hội ngộ bất ngờ mà kẻ làm chứng biển cả, cuồng phong giá lạnh Mãi mười năm sau nàng biết hồi gặp tốn qn Yôshixưnê Vâng, phút nàng không rõ nhà sư du hành khất thực người Chỉ người nàng quen; người ăn vận hành khất, mũ rơm sùm sụp che đôi mắt Ký ức khẽ nhắc nàng thằng nhóc nghịch quỷ, gò má cao cháy nắng, áo quần lếch lôi thôi, hai đầu gối rách bươm tứa máu vâng, thằng bé mà thời xưa thường chạy đến thảo am nàng đòi nàng cho uống nước đến no thôi, vùng phụ cận kinh đô Kyôtô Về sau thằng nhỏ ấy, vốn tên Yôshixưnê, trở thành thống lĩnh qn dịng họ Minamơtơ, danh tiếng lẫy lừng chiến trận Shimê Đan-nô-Ura Nhưng số phận lại quay lưng với chàng, biến chàng thành nạn nhân thảm kịch Thế người ta bắt đầu kể huyền tích chiến cơng chàng Làm Hama đoán trước điều vào thời chàng chạy đến đòi uống nước kỳ no thảo am nàng? Thời gian thấm thoi đưa Rồi Hama hay tin shixưnê chiến hữu chàng chết Và lần chùa núi quạnh hiu nàng bất ngờ - lại bất ngờ - gặp người vừa thọ giới tỳ kheo tên Zanmư Và kẻ khơng khác ngồi người shixưnê mà ngày mệnh danh Xabưrô Zanmư Xabưrô xưa gặp người phụ nữ sửng sốt tận tâm can, hỏi phải nàng bờ biển, phải nàng đường cho họ đến trú nhà người, nghe nàng đáp phải, xưng trước tên danh tánh sao, kể nàng nghe câu chuyện thương tâm Yôshixưnê Nàng lặng thinh, Zanmư lặng thinh há hốc mồm nhìn nàng mãi, có kẻ xuất gia lại thế: kẻ quy y khơng cịn ngạc nhiên trước chuyện gì, Zanmư lại nói, giọng chàng ngân lên nỗi thương xót cho chúa cơng shixưnê, nỗi căm hận phẫn uất Yôritômô, anh ruột Yôshixưnê Không, nhà sư chưa dứt bỏ việc nhân tục lụy, không thật trở thành kẻ phụng thờ Đức tôn; tâm khảm thuộc hạ chúa công khuất núi Nghe lời Zanmư, Hama kinh ngạc: chăng; Yôshixưnê ngã xuống Hirazưkê, thuộc hạ thân tín chàng chạy thốt, mười hai người, chàng Benkêi hộ pháp giao chiến kẻ thù tróc nã sau lưng, trúng thương ngực mà tử trận Nhưng nàng thờ ơ; nàng nín lặng Duy hoài niệm khiến nàng đau cắt: thằng bé đầu gối rách tươm nhầy nhụa, bù xù đen nhẻm lọ lem, xộc vào thảo am nàng mà bảo: “Mẹ ơi, khát!”; nàng đưa nước cho nó, vừa nốc ừng ực vừa lấy mu bàn tay gạt mồ hôi lấm vầng trán dốc ngược lấm đầy bụi đất Thằng bé mà nhiều năm sau lại gặp nàng bờ biển quắn đau bão táp Hama lặng lẽ lần tràng hạt: xin Đức Phật từ bi cứu độ vong linh chàng! Thầy Zanmư mực xin Hama bộc bạch với chàng đời nàng, và, có thể, giúp chàng thảo nên tiểu sử chúa công Yôshixưnê chàng Nàng tránh trả lời Cuộc đời nàng đời nàng, người đàn ông lúc lúc xâm nhập vào chẳng khác mảnh vụn đời kẻ khác tiêu vong mà gió thời ly loạn ngẫu nhiên mang tới chốc lát Sau Yôshixưnê tử trận, loạn lạc không lắng dịu, bao người đàn ông đến với nàng, dù chiến binh hay kẻ loạn quân, thảy theo nằm xuống Vào cuối kỷ mười ba, ngày vùng phụ cận Êchizen-Kanagaxaki sôi sục trận thư hùng lừng danh vào biên niên sử, người ta khênh đến thảo am nàng tráng sĩ giáp y sang trọng, tướng lĩnh lớn Chàng cịn thở thoi thóp Hama chăm sóc chàng hai mươi ngày liền Suốt hai mươi ngày chàng chẳng câu, đến ngày hai mươi mốt chàng chết Họ thảy chết Và Hama nhớ người họ in Một lần, tướng công Shiba Yôshiêri khởi chiến với lãnh chúa Axakưra Takakagê, chiến binh lạc bước đến chỗ nàng, tướng mạo dằn, trọng thương Nàng chạy chữa cho chàng Đêm rời thảo am nàng đi, chàng dùng vũ lực chiếm đoạt nàng Rồi nói: - Ni cô thứ lỗi cho ta Thường ta ngày mai điều đến với ta Bao tội lỗi đè nặng lương tâm ta Khơng lần ta vung gươm chống chúa cơng ta, cịn ta xúc phạm cô, kẻ phụng thờ Như Lai Phật Tổ từ đường sẵn cho ta thẳng đáy sâu địa ngục Nàng muốn an ủi chàng, muốn nói chẳng có địa ngục đức Như Lai, địa ngục lẫn niết bàn nhân thế, có điều niết bàn q xa tìm niết bàn khơng dễ Nàng muốn nói, nín lặng Người tráng sĩ - tên chàng Takêđa - từ biệt đi, sau trở lại Chàng ném phăng giáp trụ lại thảo am nàng Thời ấy, thời chinh chiến điêu linh, ni ẩn tu làm trị vui cho lính tráng chuyện lạ; dù Hama đau đớn khất thực từ làng xóm dưới, người ta xỉa ngón tay vào nàng mà nói: "Coi kìa, ả xuống tóc tu mà lại cịn mèo mả gà đồng, ni gã đàn ơng chốn tịnh phịng!" Lời tiếng nhục miệng người lắm, cho chẳng Mùa đông với Takêđa, nàng đành phải đánh lừa bao tử, húp canh đất sét, vỏ làm gia vị Nhưng ngày nắng ấm chớm sang, nàng bắt đầu đào măng vườn sau lều cỏ, trồng dăm thứ rau xanh mảnh vườn chó ngủ lịi Nàng cố chiều chuộng người đàn ơng, chí để tóc mọc lại đầu nhẵn thín nàng - Gẫm lạ, với đấy, tĩnh lặng, âm thầm Lại thời buổi này, cõi hỗn mang - Đứng bao lơn ngắm nàng, Takêđa thường nói vậy, nhìn chàng đằm thắm, đăm chiêu, hồn tồn khơng giống đêm - Có thể đời chân lý Cũng chân lý thời thượng cổ Sự minh triết môn đồ Đức Phật thật đáng kinh ngạc thay! Những phút Hama cười nắc nẻ, cười vui tươi, hệt cô bé Và nàng che miệng bàn tay lấm lem đất vườn, hịn đất mỡ màu bé tẹo dính lên môi nàng hồng tươi - Sự minh triết Phật chẳng can dự vào cả, - nàng đáp - Đó minh triết người, người tự ngày xưa, Phật Thích Ca cịn chửa đản sanh Con người học cách sống cho không xúc phạm người khác khơng bị xúc phạm Thế thói vụ lợi ngu xuẩn lịng tham không đáy bạo tàn buộc người quên minh triết nguyên Và phải người học Phật Thích ca đức tin hay lẽ cơng bằng, hay học cõi tâm Mà Phật Thích ca mượn tâm hồn người an lạc đầy minh triết có người tự thuở khởi nguyên, an lạc giúp ta tuyệt thoát khổ ải phù du cõi - Ai mà biết được, mà biết được! - người đàn ông lắc đầu vẻ trầm tư - Có thể đến ngày dòng thời gian cuồng réo đảo điên chẳng dung tình với em Và giới xung quanh xộc vào trai phòng em dạng tên cường khấu tàn, sục khắp nẻo đường thú - Thì Thú hay cường khấu có em đâu? - Giọng nàng véo von tựa hồ chng bạc nhỏ, ngón tay nàng vặt cải xanh - Chính em tự hiến Nếu người ta đòi mạng sống em, em hiến dâng không hối tiếc Dù có lúc em chết mà Đã đem dâng tặng, người ta khơng có quyền bủn xỉn Em dâng chàng cõi lòng em, kẻ khác, em dâng đời em Và người đàn ơng đứng dậy, chìa tay kéo nàng vào trai phịng Bao lơn trơi dịng nắng tựa thuyền, chim chóc tự trời cao sà xuống đậu; bầy khỉ từ khu rừng bên tuột xuống vãi tung hạt cải, Hama liền kêu lên mừng rỡ làm chúng hết hồn chạy tăm Người đàn ơng buồn rầu nghĩ ngày sức lực kiệt, chàng ngày già Và chàng có lý nói bất an thời loạn lạc đao binh Hỗn chiến triền miên, kẻ dụng quyền đàn áp lương dân, lương dân vùng dậy, kẻ xúc phạm lẫn người bị xúc phạm trừng phạt đất đai chẳng chút tội tình khói lửa tàn Xóm làng rừng rực cháy, dân quê vùng lên từ đất rụi tro tàn, thất thểu kéo lang bạt tha phương Có lần, đám đơng kẻ hóa dại tình cờ qua ập vào đánh người đàn ông đến chết chàng không chịu mở hai chiếu gai che lối vào thảo am Người đàn ông, xưa chiến binh sức tày Hạng Võ, chẳng chống cự lâu; chàng có tuổi, sức chàng cạn Người ta lột trần truồng thi thể chàng quăng tuyết Hama khơng có nhà, nàng vào làng khất thực Rồi sau Hama nhớ lại Những ngón tay nàng, vốn quen lần tràng hạt, lúc lật tờ giấy ố vàng, nàng ghi để nhớ dĩ vãng Những thời kỳ sau thật hãi hùng Ơđa Nơbunaga tiến đánh lãnh chúa Axakưra, liền sau Tôyôtômi Hiđêyôshi chinh phạt tỉnh miền Bắc Đàn ông mà thích binh đao, chém giết, máu đổ đầu rơi làm vậy! Lần lượt cướp đất nhau, lấy sinh mệnh chuộc cho kẻ khác phải có nghĩa lý gì? Những mảnh giấy ghi khơng họ tên, tất cịn lại từ kẻ có lúc thân thể sống động nồng ấm Đành vậy, miễn họ cịn đó, khơng cầu nguyện nàng nhớ chàng? Họ ai, kẻ xông vào tâm hồn an nhiên Hama trận cuồng phong ấy? Các tướng lĩnh người lính trơn, nghệ nhân trà đạo lữ khách thường tình lỡ bước độ đường Sự ngẫu nhiên đưa họ đến với nàng, ngẫu nhiên phăng nàng khỏi bốn vách trai phòng, đưa nàng đến lâu đài mà sau bao kẻ khác nàng trở thành nàng hầu lãnh chúa Thế lãnh chúa khác chiếm lãnh lâu đài, hạ sát chủ nhân Và Hama lại quay thảo am nàng Có lần tao ngộ khác thường Một lần khách viếng trai phòng người quy y, mặc cà sa đen, đầu đội mũ rơm, nàng Họ ngồi nơi bao lơn, gian ngời ánh bạc trăng âm vang tiếng ve sầu rả Và đàm đạo hai người viên mãn mê hồn vầng trăng vành vạnh trơi vịm trời Nhà sư am tường nghệ thuật thơ ca đến lạ lùng, chàng nói điềm đạm khoan thai, giọng nói nhìn chàng phảng phất buộc ta nghĩ chàng trải qua chấn động nội tâm sâu xa, tận mắt thấy vô thường cõi hồng trần Quả vậy, phần số người có khác bốc đồng bàn tay Tạo hóa! Và Hama cảm thấy u người đàn ơng, điều xảy ra, lắm, nên từ biệt nàng xin chàng vật làm ghi Chàng mỉm cười buồn mà nói: “Thơi ” điền lên thẻ dòng tuyệt cú, bên ngày tháng tên họ chàng - Xin nàng cho xem cả, - chàng nói, họ chia tay Thấm nhiều năm qua, thái bình an lạc lại đất nước Bốn phương tịnh yên hàn làng chân núi, số người nơng dân nhiều có nảy nhiều người hâm mộ môn trà đạo chí u thơ Một kẻ hâm mộ thường lên núi tìm đến thảo am nàng, dùng trà với nàng Có thể, người nữ ẩn tu khơi dậy lòng chàng nỗi hiếu kỳ mơ hồ, chàng thật tình sùng kính bàn thờ gia tiên nàng, mà biết được; có lần, cẩn trọng mân mê linh vật Hama, người tình cờ thấy thẻ ghi dịng thơ nhà sư vơ danh Chàng chăm đọc, đọc thêm lần mà kinh ngạc lên: - Không thể được! Không nghi ngờ nữa, chữ ký Akêchi Mitxưhiđê! Khơng nghi ngờ Thưa ni khả kính, xin cho biết vị lại rơi vào được? Nhưng mà lạ Sao, nhà sư viết ư? Ha ha! Đồ bợm! Ni cô ơi, kẻ mặc áo nâu sồng lừa nàng rồi! Nàng tuyệt chẳng quan tâm việc kẻ đến thảo am nàng Akêchi Mitxưhiđê, hay nhà sư ký mạo danh chàng, khác Điều có ý nghĩa khơng? Lẽ khơng có đêm huyền diệu mà hai tâm hồn nhập vào làm cõi trần ngời ánh bạc ngân vang nơi có vầng trăng, tiếng ve sầu hương thơm hoa cỏ? Còn sau Chuyện xảy sau đó? Nhiều, nhiều chuyện Có phú hào người Êđơ, vô si mê phụ nữ, dẫm chân lên đường mịn đến thảo am nàng Ơng ta mải miết khun lơn nàng nhượng lịng tham dục ơng, rốt đưa nàng Êđô, tặng nàng nhà Có người thợ mộc, người chân chất Nàng sống với chàng vợ chồng, danh ngôn thuận Nhưng người đàn ông sớm muộn chết Và lần vậy, sau mãn tang Hama lại quay thảo am Năm tháng trôi qua Thời đại chuyển dời Cuộc sống thay đổi, Hama xưa *** - Thưa phu nhân, - người hầu từ phía vườn tiến lại gần bao lơn - Xe ngựa chờ cổng - Ta Những kỷ niệm tài sản nàng mang theo vào mái nhà này, lại theo nàng mà Nàng lận chúng vào gói con; lần chắp tay thành kính nghiêng trước vị người khuất đứng dậy Người chồng cuối nàng giàu có Ơng thừa kế cha hạm thuyền chạy dọc bờ biển; thời Minh Trị, nhờ buôn lúa gạo ông phất to Ông ta mê Hama Ông chiếm đoạt nàng vũ lực buộc nàng chuyển đến Tơk, tóc nàng mọc trở lại, ơng biến nàng ẩn ni thành tình nhân thức mình, lại tặng nàng biệt thự Người phú hào cịn có sáu nhân tình nữa, người có biệt thự riêng Sống tịa nhà lộng lẫy tán dương cung điện, bà vợ hợp pháp đêm ngày ta thán đức phu quân vong nghĩa phụ tình Cứ mà bà chết, nhung lụa nước mắt Hai nhân tình khác ông vơ đồ tế nhuyễn mà theo hai gã trai tơ, chừng ơng thức thành với Hama Thật lễ cưới khiêm nhường, chẳng khách khứa Đứa gái đầu ơng phú hộ thừa hưởng cha dịng máu xấu; ngày ả bỏ nhà theo gã kéo xe từ đổ đốn khơng cứu vãn Đứa trai la cà khắp ổ gian phi, rốt vài đứa hoang đàng khốn quẫn bạc cháy túi rủ tự sát Thế chết, tên sống nhăn Chính chồng Hama hậu vận chẳng gì; đút lót quan chức mà phải chịu tù tội; ba năm sau nhà bại liệt, khắp ghẻ lở Trong thời gian ơng hồn tồn tán gia bại sản, cịn lại tòa biệt thự mà ngày xưng tụng cung điện thực ngơi nhà ma Kẻ ăn người cịn lại hai người hầu: trai, gái Hama hết lòng chăm nom ông lão trời đánh, chăm nom tất người - Nghĩa vầy - chủ nhiệm công trường vừa từ thủ đô nói - Cần phải làm xong việc sớm hai tuần so với thời hạn Tôi vừa bị ông trưởng xạc mách trò Mọi chuyện người nước Đoàn đại biểu họ muốn đến sớm so với thỏa thuận để cấp tốc kiểm tra công trường - Chẳng nên cơm cháo đâu, - kỹ sư trưởng nhún vai - Không nên phải nên Họ cho ta thêm vài chục máy xúc siêu hạng gàu nguyên tử nữa, - ông chủ nhiệm liếc đồng hồ tay - Theo tơi, ngài trưởng nóng lòng muốn giành kỷ lục ngành xây dựng đường Có lẽ lúc phi vận tải cỡ lớn hạ cánh sân bay, từ nhống họ mang thiết bị tới tay ta Chở trực thăng “Xamxôn” - Vơ ích Dục tốc bất đạt, - thợ phản đối - Đào đường hầm có phải chuyện đùa đâu Thợ đào từ hai phía ngược chiều nhau, dù gì, khơng thể xong mười ngày Núi mà, có phải đồi đất đâu chứ! Lại cịn ốp mặt, đổ bê tơng, lắp hệ thống chiếu sáng chừng bốn ngày - Nhưng ta có đào hầm đâu! - ơng chủ nhiệm nhìn người vẻ đắc thắng - Người ta đưa vào dự án chỉnh lý Cịn phải nói, đào hầm tốn khối thời ra! Vậy nên chẳng hầm hiếc hết! Ta cho nổ núi! - Sao? Cho nổ? Nhưng mà - kỹ sư trưởng toan lên tiếng, lại hoảng hốt ngừng bặt Trên cánh đồng phẳng phiu mặt bàn kế bên công trường, trực thăng đáp xuống Từ trực thăng, lính tráng trang bị nặng nề túa vãi đậu - Chính - Chủ nhiệm cơng trường nói, nheo mắt vẻ ủ dột trước nắng chói chang ánh kim loại không tài chịu trực thăng - Nổ Việc - ông phẩy tay - Người ta làm hết chuyện cho mà Bom khinh khí, bom Kỹ thuật đạt đến mức viễn tưởng bom nổ chậm mà công trường cần Núi tiêu tan khói Sẽ khơng có phóng xạ, mà cho có đâu phải người làm nốt phần việc cịn lại; ta có người máy mà Kỹ sư trưởng nhìn lên núi Núi đẹp làm sao, kỳ ảo, diễm tuyệt Chúa tể ngàn non Phủ dày thơng ngun thủy Núi cịn lưu lại đến di tích văn hóa Và thôn làng nơi chân núi di vật Thôn làng có tự nghìn xưa đến Nay tuyến đường ơtơ cao tốc ghếch mũi lên núi Con đường tiện lợi Bề ngang trăm mét Tuyến đường xanh da trời từ phía xa bị tới Từ sân bay xa phía Nam, cắt ngang đồng nội rừng hoang, vắt qua suối nguồn sơng Và đường ôtô điều khiển tự động điện tử lao vun vút với tốc độ tối thiểu ba trăm kí lơ mét Dưới chân núi nghìn năm ken dày cánh rừng nghìn năm thế, nhung nhúc máy xúc đồ sộ, treo ngất ngưởng cần trục Và đống máy móc nghiến trèo trẹo, rít khàn khàn, xé tan cảnh tịnh giọng kim khí vơ hồn Sakyo Komatsu Cái chết Bikưni (2) Đột nhiên còi máy rúc lên Một cờ đỏ rạch ngang bầu trời xanh thể chớp nguồn kề bên Và cỗ máy bắt đầu lùi lại, triệt thối khỏi vị trí chúng vừa chiếm lĩnh Máy móc nhường chỗ cho máy móc khác cịn mạnh mẽ hơn, hoàn thiện Những tiếng nổ ầm ầm ngưng bặt Lính tráng lũ kiến mặc đồng phục màu ka ki khởi cơng Dẫn đầu đồn qn chậm rãi bị tơ kéo đầu bịt hình trụ đỏ máu Nó trườn thẳng đến lối vào đường hầm chọc thủng - Chú ý! Chú ý! - máy phóng gắn xe kéo cất giọng, - Chỉ huy biệt đội xung kích yêu cầu người khẳng định xung quanh núi khơng cịn - Xung quanh chẳng cịn ai, - chủ nhiệm cơng trường trả lời qua máy đàm - Dân dịa phương di tản từ trước bắt đầu công trường - Thưa ngài chủ nhiệm! - kỹ sư trẻ kêu Mắt chàng trai bừng sáng xúc động Sau lưng chàng lấp ló thơn dân, tồn cụ ơng già cấc Chàng tiếp: - Người ta bảo di tản rồi! - Sao? Làm lại không phải? - ông chủ nhiệm tái mặt - Có người lại Một phụ nữ Người bảo người không quan tâm đến đường hầm Nghĩa Người chẳng có liên can đến đường hầm Người sống Lâu rồi! Nay người dời lên cao nữa, đỉnh núi Chẳng biết người Chỉ có lão ơng nhớ có người đàn bà sống đây, núi Họ cố thuyết phục người chuyển nơi khác, người khăng khăng - Mụ ta vậy, điên chắc? - Chủ nhiệm công trường tặc lưỡi, bấm nút hiệu báo động - Tơi khơng biết Cũng điên thật Nhưng họ bảo người trẻ, đẹp Là ni cô phải - Thế Thế - Chủ nhiệm công trường cau mày - Ni cô, trẻ, đẹp Này đội xung kích! - ơng thét vào máy đàm - Yêu cầu đợi tơi tìm người đàn bà Cái ? ừ, cố nhiên Cơng binh họ bảo khơng thể chờ hai tiếng đồng hồ, không công trường trật khỏi tiến độ thi công Trong óc chàng kỹ sư trẻ lóe lên chớp bảng biểu đồ án, đồ thị, lược đồ Máy tính điện tử tận thủ xa xôi soạn thảo kế hoạch cho công trường cách tỉ mẩn, chi tiết, khác người điều phối phân thời khóa biểu cho chuyến tàu hỏa Tích tắc, tích tắc đồng hồ kêu tích tắc Thời kế đếm giây, phần nhỏ giây Vơ vàn bánh quay tít, kéo dải đường vô tận màu da trời tới, tới mãi, vào tận lịng núi Từ Nam chí Bắc Từ vùng văn minh đến chốn cô liêu, đến miệt thâm sơn cốc Hết số đến số nọ, hết bước đến bước Và kế hoạch sít hết cỡ Những phương pháp cũ hỏng bét Kỳ hạn thay đổi, nuốt trộng hai tuần lễ Bánh quay tít tốc độ điên cuồng Mặt chủ nhiệm công trường đỏ gay Mạng người đâu phải bỡn! Mụ đàn bà ngang bướng khỉ gió! Chừng trái bom khinh khí này, thứ mìn phá núi cổ xưa chế thành kiểu nổ cho mụ ba lần ni cô, mụ bắn tung lên trời non mụ! - Tất trực thăng cất cánh! - chủ nhiệm nói khàn khàn - Tìm bà ta đi! Dùng vơ tuyến mà nói với bà ta! Loa phóng thanh, gào lên! Kìa cơng nhân, khơng tham gia vào việc đặt mìn trèo lên núi, quàng lên! Huy động hết xe vạn năng! Thời gian vừa khớp; ba mươi phút trước nổ hụ cịi, chừng phải lo di tản cho nhanh! Mọi người lao đến xe vạn Động thi gầm rú Những xe bé nhỏ nhanh cắt vút lên triền núi với tốc độ tối đa Trên núi trời xanh, không gợn mây Trực thăng bám vào núi chuồn chuồn đại đuy-ra lấp lánh bạc Nhưng tiếng loa phóng chúng chát chúa, kinh động, chẳng giống chút tiếng u u đôi cánh chuồn chuồn thật Một rưỡi trôi qua Những khắc dài vô tận mà thống chốc thở Vì chưng nỗi lo âu kéo dài thời khắc thành vô tận đồng thời rút ngắn hàng kỷ thành phút giây Còi hụ vang Tiếng cịi cuối trước nổ Có lẽ chim báo tin chết chăng, quạ thời thái cổ quàng quạc khóc than báo triệu thảm họa? Đội tìm kiếm trở Công cốc Chủ nhiệm công trường đỏ ké tôm luộc, mở tung cổ áo sơ mi - Hay mụ ta tự di tản lấy rồi? Mụ ta không đợi mời lần thứ hai? Mong không số người ta cử núi chứ? - Cịn người, - bảo - Nhưng quay lại Chàng kỹ sư tụt từ núi xuống Còi lại rú lên đuổi theo chàng Tiếng rú bạo đè lên vai nặng sức người: mười lăm phút nổ Lại tiếng rú nữa: mười phút - Ái chà chà! - chủ nhiệm công trường quát - Lẹ lẹ lên chứ! Vào hầm trú ẩn ngay, nhanh! Chàng trai khóc - Cậu gập bà ta chưa? Tìm thấy chứ? - ơng chủ nhiệm chụp tay chàng - Nói ngay! Chàng kỹ sư trẻ phủ phục xuống đất Sàn bê tông lạnh ngắt Vách hầm trú ẩn xám xịt Và giọt lệ cặp mắt sưng mọng đỏ hoe - Tơi gặp nàng, - chàng nói - Rồi nữa? Sao không dẫn cô ta về? - ông chủ nhiệm tắc giọng - Vẫn kịp mà! Ta làm giống vậy?! Tìm người ta mà chẳng dẫn người ta ra?! Cậu phải chịu trách nhiệm việc này! Chàng kỹ sư lắc đầu - Không được, chẳng làm Núi tiêu vong, nàng với núi - Ôi chao, người ! Bọn nhãi búng sữa! - người thợ khùng nhổ nước bọt - Thuyết phục chẳng xong Đáng lẽ xắn tay áo mà lôi Cứ thụi cho vào mõm mà lơi Thiên hạ họ nói Chàng kỹ sư cúi đầu - Nàng Tôi gặp nàng đỉnh núi Trong thảo am Thảo am bé xíu Bằng thân tre Bốn phía rừng Mảnh vườn có trồng hoa Hoa thật diệu kỳ, chẳng thể gặp đâu khác đời Và thảo am, tự sàn cuộn dâng mạch nước nguồn Nàng mời uống trà Nàng nữ ẩn tu, núi, gương mặt tươi trẻ tuyệt đẹp đóa anh đào Nàng tuổi? Có thể hai mươi, ba mươi, khơng thể lớn Nàng ngồi gần bàn nơi nàng niệm kinh Nàng uống trà - Trời, đồ ngu đâu không biết! - Ông chủ nhiệm rền rĩ - Thử nghĩ xem: họ uống trà! Giờ uống trà đấy! điên đầu, mà - Nàng sống lâu, - chàng kỹ sư tiếp, chẳng mảy may để ý tới ngài chủ nhiệm - Các người nghe truyền thuyết Happyakư-Bikưni chưa, người nữ ẩn tu sống tám trăm năm tròn cõi thế? Truyền thuyết từ xa xưa Nó đời miến Bắc Nhật Có người thiếu nữ ăn cá, cá mà nàng tiên cá Và nàng tiên cá ban cho người thiếu nữ tuổi xuân trường cửu nàng Thế người thiếu nữ trẻ mãi, nàng thành nữ ẩn tu - Cậu vậy, khùng hử? - ông thợ nhìn chàng kỹ sư trẻ rõ ràng nhạo báng - Lẽ cậu muốn nói nàng bất bình thường ni HappyakưBikưni? Qi lạ, người có học mà lại tin chuyện vớ vẩn thế! Thậm chí Happyakư thật sống lúc ta chết đời tám hoánh - Các người thật mâu thuẫn! - chàng kỹ sư phản bác cách phẫn nộ - Nếu người không tin có Happyakư-Bikưni, người đoan nàng chết? Người nữ ẩn tu phụ nữ khác thường Nàng kể nghe chuyện từ năm trăm năm trước xảy hơm qua Và nàng nói bóng gió nàng Happyakư-Bikưni Các người khơng tin? Nhưng lại khơng tin? Lẽ khơng có người sống thật lâu đời này? Thiếu khối ví dụ, ... Bản Truyện Cái chết Bikưni in lần đầu tập Cái hang sống năm 1967 Trong truyện ngắn này, tên nhân vật phiên âm theo cách đọc tiếng Việt cho bạn đọc tiện theo dõi Sakyo Komatsu Cái chết Bikưni (1)... Happyakư thật sống lúc ta chết đời tám hoánh - Các người thật mâu thuẫn! - chàng kỹ sư phản bác cách phẫn nộ - Nếu người không tin có Happyakư -Bikưni, người đoan nàng chết? Người nữ ẩn tu phụ... - Trời, đồ ngu đâu không biết! - Ông chủ nhiệm rền rĩ - Thử nghĩ xem: họ uống trà! Giờ uống trà đấy! điên đầu, mà - Nàng sống lâu, - chàng kỹ sư tiếp, chẳng mảy may để ý tới ngài chủ nhiệm -

Ngày đăng: 02/02/2023, 22:55

w